Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi

Chương 8







Nguyên đêm đó tôi đã "dọn" chân của Đoàn Minh Phong xuống khỏi người tôi vô số lần, tôi là một tuyển thủ có tướng ngủ "thi thể", cơ bản là trước lúc ngủ thế nào thì lúc tỉnh dậy như thế nấy, không lăn lộn không ngáy ngủ không nghiến răng, tôi luôn tự hào vì điều này, cảm thấy rằng vợ của mình sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc, tôi và vợ tôi tất nhiên là sẽ tôn trọng lẫn nhau, nằm đó không làm phiền đến nhau, bảo đảm chất lượng giấc ngủ của đối phương, tuyệt đối sẽ không có tình trạng ngáy quá to mà hai vợ chồng cãi nhau chia phòng ngủ.
Còn Đoàn Minh Phong là một tuyển thủ có tướng ngủ "zombie", vồ hẳn lấy người tôi, sau đó tôi cũng kệ em luôn, trông em điềm đạm ngoan ngoãn vậy mà tướng ngủ lại hoang dại như thế.

Sáng thức dậy, em ôm lấy cánh tay tôi như gối ôm vậy, một chân thì gác lên hông tôi.
"Haiz..." Tôi nhìn em buồn bực, rốt cuộc nằm vắt chân lên như vậy thoải mái được bao nhiêu? Sự phẫn nộ bùng lên từ trong lòng, tôi xách cái chân gầy gò ấy của em ra, sau đó cũng trở mình rồi gác chân mình lên hông em, nói thật thấy cũng được, em bĩu môi ngọ ngoạy một chút, chưa tỉnh, đúng là heo con.
Tôi và em nằm đối mặt với nhau, gần trong gang tấc, gương mặt ngáy ngủ của em khá trẻ con, đôi môi đỏ hơi chu lên, gò má sữa phúng phính mềm mại, rất khó để tôi gắn gương mặt xinh đẹp như thiên sứ này với "thô lỗ" lại với nhau, thế là tôi vừa hứng thú chọt gò má em vừa oán hận nghĩ rằng: Chắc chắn là do Vương Thủ Trung dẫn dắt lệch lạc chứ không đâu hết.
Đoàn Minh Phong bị tôi chọc thức giấc, em lim dim mắt "hmm" vài tiếng, chống người ngồi dậy.
Tôi: "Làm gì vậy?"

Em gãi gãi gò má, ngã nghiêng ngã ngửa trên giường, dáng vẻ như sắp hôn mê tới nơi: "Anh hai...!mấy giờ rồi?"
Tôi: "Không biết, chắc tám giờ."
Mặt em nhăn nhúm lại, vươn chân ra trèo qua người tôi một cách khó khăn, tôi tưởng em mắc tiểu, ai ngờ đâu em lại đứng bên cạnh giường nhỏ giọng hỏi tôi: "Em lỡ dậy trễ rồi, cậu với mợ có giận không anh?"
Đầu óc tôi mơ hồ: "Nay có đi học đâu, dậy sớm làm gì? Cậu mợ của em còn chưa dậy nữa kìa."
Em chậm chạp trả lời "Oh", ngũ quan nhăn nhó giãn ra, vui như nhặt được tiền vậy, trèo lại lên giường ngay lập tức, vì buồn ngủ quá mà còn giẫm lên bụng tôi, tôi trợn mắt há mồm nhìn em bổ nhào vào trong chăn đệm, không nhúc nhích...!ngủ tiếp, ngủ trong chớp mắt.
Tôi cười một lúc, lấy chiếc điện thoại trên đầu giường trả lời tin nhắn, Bạch Dao hẹn tôi ra ngoài chơi, tối qua gửi qua vài tin tôi chưa đọc, sáng nay lại gửi thêm vài tin nhắn QQ, tin nhắn điện thoại gửi thêm hai cái.

Gần đây chị ta hay quấn lấy tôi, tôi đoán chị có hứng thú với tôi, tôi không khỏi hối hận khi hồi mới quen đã tùy tiện hôn nhau với chị ta, giờ khó thoát rồi đây, mặc dù chị ta hùng hùng hổ hổ dễ chung đụng, nhưng đôi lúc khó tránh được quá cục súc cố chấp, nói gì không vừa ý là văng tục luôn, tôi thích Kiều Thu Vũ lớp bên, không biết chị ta biết tin từ đâu ra mà lại tìm đến Kiều Thu Vũ bảo cô ấy tránh xa tôi ra, vốn dĩ Kiều Thu Vũ đang mập mờ với tôi, mà giờ gặp mặt là đều đi luôn không để ý tới tôi nữa.
Tôi trả lời: "Không đi."
Quốc khánh đang vào cuối thu, ngày nghỉ đầu tiên là thoải mái nhất, tôi vươn vai thở ra một hơi thật dài, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ, nằm đó vô vị, mà lại không ngủ được, dứt khoát đứng dậy đi vào thư phòng, định mở máy tính lên chơi một lúc.
Hôm qua Đoàn Minh Phong vào thư phòng làm bài tập, ba bốn quyển sách xếp chồng lên nhau trên bàn một cách ngay ngắn, hộp bút đặt trên phía cao nhất, xếp nhau thật vuông vức.

Đầu bút trong hộp đều hướng về một phía, cục tẩy bị hao hết một nửa nhưng vẫn sạch sẽ, trong lòng tôi nghĩ: Đoàn Minh Phong sau này tám chín phần sẽ bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Tôi lật vở bài tập của em, một dải dài những dấu tick màu đỏ, thành tích hầu như đều là "Xuất sắc" và "100 điểm", lật tới quyển cuối cùng, đó là một quyển nhật ký bìa cứng, đẹp hơn nhiều so với vở bài tập làm văn tiểu học bìa cứng màu xanh được trường phát nhiều, chắc là do em tự mua, trang đầu tiên vẽ bốn người be bé, hai người lớn một nam một nữ, đang nắm tay một bé trai và một bé gái buộc tóc hai chùm ở giữa, trên đầu còn ghi chú thêm: Ba, tôi, em gái, mẹ.

Tôi ngồi đung đưa trên ghế, lật đại ra phía sau, không phải ngày nào Đoàn Minh Phong cũng viết nhật ký, vậy nên ngày viết không nối liền nhau, em còn nhỏ tuổi nên nhật ký đa số không dài dòng, ghi lại thời tiết và tâm trạng, sau đó nội dung nhiều nhất là về thức ăn, thế mà ở nhà Vương Thủ Trung lại ít khi ăn thịt? Tôi có hơi bất mãn, Đoàn Minh Phong viết đa số đều là rau củ, hiếm lắm mới viết được một lần ăn thịt, tâm trạng yêu thích của em tôi sắp tràn ra khỏi trang giấy luôn rồi.
...
Ngày 11 tháng 2:
Thứ sáu, trời trong xanh, 7 độ ~ 11 độ.
Hôm nay ba đi công tác về, mình vui quá, mẹ nấu thịt kho, xào rau xanh, canh trứng cà chua, thịt kho ngon lắm.
Ngày 10 tháng 3:
Thứ tư, mưa nhỏ, 5 độ ~ 10 độ.
Hôm nay là sinh nhật mình, ba nấu mì cho mình ăn, mẹ không mua bánh kem, mẹ quên rồi.
Ngày 11 tháng 3:
Thứ năm, trời nhiều mây, trong xanh, 6 độ ~ 17 độ.

Ba đến đón mình tan học, dẫn mình đi mua bánh kem, mình và ba ngồi trước cửa hàng của ba nuôi, mẹ nuôi cho mình một quả quýt, ba mua pao夫, mình rất thích pao夫, bên trong ngọt ngọt, nhưng ba ít khi mua lắm, mình ăn chậm chậm thôi, nhưng một túi ít quá đi, ăn chút xíu là hết rồi.

...
Tôi cố gắng đoán cả nửa ngày mới biết "pao夫" là cái gì, con nít sai chính tả nguy hiểm thật sự, tôi mở máy tính lên search, tiên đoán của máy khi đánh chữ vào hiện lên "bánh su", cái đó chẳng phải là thứ bên trong toàn là kem bán trong tiệm bánh mì sao? Này có gì đâu mà tiếc không dám mua, may mà Vương Thủ Trung còn tính là một cán bộ đấy, tôi không kìm được phỉ nhổ: "Keo kiệt."
Tôi lại lật tiếp về phía sau, đa số đều là một hai hàng ngắn ngắn, ngón cái của tôi kê vào bên hông vở lật xoạch xoạch, một trang giấy đen sì xuất hiện, tôi lật trở lại, nó là một bức tranh, nét bút chì đen tô đậm đầy lên nền giấy, không nhìn rõ được, tôi nâng giấy lên đưa về phía cửa sổ, nét bút nối nhau thành một hình người, xung quanh có một số chấm đen màu đen đậm, dưới bức vẽ có một hàng chữ: Em gái và mình chơi trò trốn tìm, họ đóng cửa hầm xe lại rồi, mình không ra ngoài được.
----
Chú thích: Vì em trai Đoàn Minh Phong còn nhỏ, có một số chữ Hán phức tạp em vẫn chưa biết viết, nên em thay thế bằng chữ phiên âm, đến chỗ bánh su, em viết sai chính tả nên Triệu Dịch Lam không đoán được cụ thể là cái gì nên mới search thử bằng máy tính.