Quyến Luyến Phù Thành

Chương 89




Ngày hôm nay là một ngày trời trong xanh vạn dặm không mây, mặt trời mùa đông phương bắc chiếu vào sân ga của Thiên Tân, không khí vừa khô vừa lạnh, chuyến tàu tiếp theo từ Bắc Kinh đến đây còn khoảng 20 phút nữa, nhưng trên sân ga đã tới rất nhiều người, gần như tề tụ toàn bộ những nhân vật đương quyền và nhân vật nổi tiếng các giới của Thiên Tân. Đứng ở trước nhất chính là tỉnh trưởng Trực Lệ vừa mới thăng vị không lâu, họ Ngô. Trên sân ga ngoài những người mặc quân trang với thần thái uy nghiêm, hoặc những người đội mũ lông chồn da cừu thì còn có một đội quân nhạc cùng rất nhiều phóng viên đang háo hức chờ đợi.

Hôm nay có rất nhiều người tụ tập ở đây là để đón tiếp một nhân vật lớn rất nổi danh từ Bắc Kinh xuống phía nam.

Và vị nhân vật lớn này chính là Nhiếp Tái Trầm của phía nam. Không lâu trước đó anh vừa mới kết thúc cuộc chiến hộ quốc và đã được báo chí cả nước ca ngợi là anh hùng, danh vọng rất lớn. Hai tháng trước sau khi chiến sự kết thúc, lão Phùng thượng vị, tuyên bố khôi phục quốc hội, quốc gia một lần nữa đi vào quỹ đạo, cả nước ăn mừng thắng lợi. Mục đích của chuyến đi phương bắc lần này của anh là để tham dự Quốc hội, đi đến đâu cũng được người dân và các giới nhiệt liệt hoan nghênh. Hôm nay việc ở Bắc Kinh đã xong, anh xuống phía nam và đi qua Thiên Tân.

– Tới rồi, tới rồi…

Có tiếng còi tàu vang vọng từ xa vọng tới, mọi người thấy xe lửa xuất hiện trong tầm mắt, trên sân ga xôn xao.

Đội trưởng đội quân nhạc nhận được lệnh, đầy phấn chấn, múa may gậy chỉ huy trong tay, dàn nhạc ngay lập tức tấu bản nhạc chào mừng cao vút.

Đoàn tàu lao ầm ầm vào sân ga như một con quái thú khổng lồ bằng thép với làn khói đen xì. Dừng hẳn rồi, cửa xe của một đoạn phía sau được một vệ binh mở ra, bước xuống là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác nỉ quân nhân, mặt mày anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, đúng là Nhiếp Tái Trầm.

– Chú Nhiếp, chú đã tới rồi. Từ khi từ biệt ở Quảng Châu ba năm trước, anh vẫn mong có ngày được gặp chú đấy.

Tỉnh trưởng Ngô bước nhanh tới nhiệt tình cầm tay Nhiếp Tái Trầm.

Vị Tỉnh trưởng Ngô này chính là vị mà Nhiếp Tái Trầm từng gặp vào ngày đặc phái viên chính phủ phía Bắc xuống phía nam. Hôm nay đã không còn Tổng thống nữa, ông ta lại lắc mình biến hóa lên làm tỉnh trưởng Trực Lệ.

Nhiếp Tái Trầm cũng cười, gật đầu đáp lại.

Hàn huyên vài câu, tỉnh trưởng Ngô quay đầu lại, cười khà khà với mọi người phía sau:

– Tôi với Nhiếp Đốc quân trước kia ở Nam Kinh từng có giao tình. Hôm nay cậu ấy tới, cơ hội khó gặp, dù việc rất nhiều đến mấy tôi cũng nhất định phải dành ra để ôn chuyện tâm sự với cậu ấy.

Nói xong thì đứng nghiêm trang để cho phóng viên chụp ảnh.

Tình cảnh như này Nhiếp Tái Trầm đã quá quen rồi, dĩ nhiên sẽ không nói gì thêm.

Mọi người sôi nổi phụ họa, tranh nhau chào hỏi anh, trên sân ga đèn flash chớp liên tục. Chụp ảnh xong, trong tiếng nhạc khúc của đội quân nhạc, tỉnh trưởng đưa khách quý ra khỏi sân ga.

Nhiều người dân ra đón ở hai bên đường bên ngoài ga tàu hỏa, phần lớn là dân thành phố cùng với học sinh tay cầm cờ đang vẫy chào, nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Tái Trầm xuất hiện, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía. Nhiếp Tái Trầm dừng bước, vẫy tay về phía học sinh, sau đó lên một chiếc ô tô rời khỏi.

Anh tính dừng lại ở Thiên Tân hai ngày, ở tại khách sạn cao cấp Lợi Thuận Đức. Tối đó, theo lời mời của các nhân vật văn hóa Thiên Tân, anh cùng với Tỉnh trưởng Ngô và nhân vật nổi tiếng các giới đi xem biểu diễn. Đào kép nữ hát tuồng giờ đang rất nổi danh, rất được săn đón, nghe nói rằng đó là con gái nuôi của một vị hộ quốc bị liên lụy trong chiến tranh đã bị ép về hưu, hiện giờ giờ đang sinh sống tại Thiên Tân.

Nữ đào kép trên sân khấu hát rất hay, rất chuyên nghiệp nhuần nhuyễn, được cả sân khấu hoan hô. Xem biểu diễn xong, Nhiếp Tái Trầm lấy lý do mệt nhọc mà trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm. Ai ngờ ngày hôm sau, trên báo chí chẳng những đưa tin tức anh đến Thiên Tân, đồng thời trên một tờ báo nhỏ lại xuất hiện tin tức đào hoa có liên quan về anh và nữ đào kép vào tối hôm qua.

Theo bài báo này thì nữ đào kép này từng hát Việt hí và khá nổi tiếng ở Quảng Châu vào mấy năm trước. Nghe nói là cũng có quan hệ gì đó với Nhiếp Đốc quân, nhưng về sau vì sao cô ấy lại điêu linh một mình tới phía Bắc đổi sang hát Kinh kịch thì không một ai biết. Tóm lại bài viết trên báo chí ám chỉ vô cùng mờ ám, nói là lúc ấy nhà trai đã kết hôn, anh ta không được phép lấy thêm vợ.

Tin tức này ngay lập tức thu hút người dân, cùng ngày có rất nhiều tờ báo đều điên cuồng đăng lại, chỉ trong một đêm, câu chuyện xưa về anh hùng hộ quốc cùng với hồng nhan loạn thế đã lan truyền rộng rãi người người đều biết.

Ngày hôm sau, Nhiếp Tái Trầm làm xong việc ở Thiên Tân, kế hoạch sáng ngày kia sẽ lên đường. Tối đó, tỉnh trưởng Trực Lệ bao một gian ở khách sạn lớn, mời nhiều khách quý đến, bày bữa tiệc để tiễn Nhiếp Tái Trầm.

Từ lúc Nhiếp Tái Trầm đến Thiên Tân, hành trình của anh từ sáng sớm đến tối mịt nơi nào cũng có phóng viên theo dõi. Bữa tiệc tối nay, dĩ nhiên cũng có phóng viên xin được vào để chụp ảnh đưa tin.

Tỉnh trưởng Ngô vừa mới lên đài, mông ngồi còn chưa ấm. Bởi vì nơi này gần Bắc Kinh, biến động luôn bất ngờ, vị trí “Tổng đốc” Trực Lệ ngồi không dễ, trong mấy năm qua, người đổi liên tục như đèn kéo quân. Tâm tư của ông ta chính là muốn hưởng nhờ ánh hào quang rực rỡ từ vị anh hùng danh giá của đất nước này, dĩ nhiên sẵn lòng để báo chí tô đậm quan hệ giữa ông ta và anh, nên đồng ý ngay tắp lự. Rượu quá ba tuần, Tỉnh trưởng cười nói:

–  Chú Nhiếp à, chú ở Quảng Châu nhiều năm, Quảng Châu chỉ nghe Kịch Nam, không nghe Kinh kịch. Buổi biểu diễn tối qua chỗ chúng tôi, chú nghe có lọt tai không?

– Kinh kịch và Việt hí cái nào cũng có độc đáo riêng, là thói quen của Nam Bắc thôi. Buổi biểu diễn tối qua dĩ nhiên là rất hay.

Nhiếp Tái Trầm đáp.

– Chú nói vậy thì anh yên tâm rồi.

Tỉnh trưởng Ngô vỗ nhẹ tay về hướng cửa ghế lô, lại quay đầu lại cười khà hà nói:

– Nữ đào kép hát kinh kịch tối qua đó, chú có lẽ không biết chứ cô ấy giờ vô cùng nổi danh ở Thiên Tân đấy, nhiều người muốn vung tiền như rác chỉ để được nghe cô ấy hát một câu mà cũng không được. Từ xưa mỹ nhân yêu anh hùng, cô ấy lại vô cùng kính ngưỡng chú, tối nay anh đã mời cô ấy tới, giờ gọi cô ấy ra kính rượu chú nhé.

Mọi người quay đầu, thấy ngoài cửa tiến vào một cô gái trẻ, y phục diễm lệ, mặt hoa da phấn, vóc dáng mềm mại yểu điệu, đôi mắt như nước, đúng là Tiểu Ngọc Hoàn.

Trên báo chí có đăng tin tức đào hoa về câu chuyện cũ đẹp đẽ lãng mạn giữa Nhiếp Tái Trầm và Tiểu Ngọc Hoàn, những người có mặt ở đây không ai không biết. Nhìn thấy cô ấy tiến vào, đôi mắt đẹp chỉ tập trung vào Nhiếp Tái Trầm, thong thả đi về phía anh, tức khắc thì đều vỗ tay tán thưởng.

Ánh mắt Tiểu Ngọc Hoàn lóng lánh, trong tiếng hoan hô tán thưởng đến bên Nhiếp Tái Trầm, bưng chén rượu đã được nhân viên rót sẵn, đưa đến trước mặt anh, mỉm cười nói:

– Tôi ngưỡng mộ tên tuổi tướng quân đã lâu, đêm nay may mắn được gặp ngài ở nơi này, thật sự là vinh hạnh ba đời. Xin được mời tướng quân một ly này.

Tiếng hoan hô trong ghế lô vang dội hơn, các phóng viên cũng gấp gáp đến gần tranh nhau giành được vị trí tốt nhất, bày ra đủ ư thế chụp ảnh.

Nhiếp Tái Trầm không nhúc nhích.

Tỉnh trưởng Ngô nói:

– Chú sao vậy? Là do mỹ nhân kính rượu, rượu còn chưa uống, chú rượu không say mà say người trước à?

Tiếng cười cùng tiếng ồn ào vang lớn hơn nữa.

Nhiếp Tái Trầm rốt cuộc đứng lên, nhưng lại không nhận ly rượu, nói:

– Không phải say rượu. Là không dám uống.

Tỉnh trưởng Ngô sửng sốt, nói tiếp:

– Anh hùng mỹ nhân vô cùng xứng đôi, mỹ nhân ưu ái, chú sao lại không dám uống? Hay là thật sự say người rồi?

Ông ta tự nhận bản thân có khướu hài hước, nói xong tự cười hà hà. Những người chung quanh đều cười theo.

Nhiếp Tái Trầm nói:

– Tỉnh trưởng Ngô hiểu lầm rồi, đâu phải sợ say đâu. Mà là tôi từng đồng ý với phu nhân của tôi, khi ra ngoài thì duy trì khoảng cách với người khác phái, chứ đừng nói chi là uống rượu.

Anh nhìn Tiểu Ngọc Hoàn đang hai tay nâng chén đưa đến trước mặt mình, thần sắc lạnh nhạt:

– Xin lỗi, kẻ hèn sợ vợ. Ly rượu này của cô, kè hèn không tiện uống.

Trong ghế lô một âm thanh cũng không có, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Nụ cười trên mặt Tiểu Ngọc Hoàn cứng lại, ánh mắt nhìn anh, vẫn không buông ly rượu xuống, tay cứng đơ giữa không trung, nụ cười đầy gượng gạo, nhu mì nói:

– Tiểu nữ tử thật lòng kính ngưỡng tướng quân. Tướng quân không cho tiểu nữ chút mặt mũi nào hay sao? Chỉ là một ly rượu nhạt mà thôi.

Tỉnh trưởng Ngô phản ứng nhanh, ngay lập tức phân biệt rõ tình cảnh này vô cùng tế nhị, cười hà hà nói:

– Không nhìn ra chú còn biết nói năng hài hước như thế. Nghe ý chú, là phu nhân thần cơ diệu toán đã tính ra chú đến nơi này sẽ gặp mỹ nhân, cho nên đã nhắc nhở chú trước rồi?

Nhiếp Tái Trầm cười cười:

– Dĩ nhiên không phải. Phu nhân tôi rất bận. Cô ấy bận việc làm còn không xong, nào còn có tâm tư mà đi quản lý tôi. Tỉnh trưởng Ngô không biết đâu, thực ra ban đầu khi mới quen biết phu nhân, tôi vừa gặp đã yêu cô ấy rồi, tìm mọi cách để theo đuổi, cũng đã hứa như vậy với cô ấy.

Anh nhìn mọi người.

– Các vị hẳn cũng biết phu nhân tôi. Khi cô ấy gả cho tôi, tôi chỉ là một Tiêu thống nhỏ bé trong Tân Quân Quảng Châu. Nếu không phải bởi lời hứa này, với địa vị xuất thân của cô ấy, ngày đó làm sao mà nhìn trúng tôi, gả cho tôi?

Nói xong, anh quay sang đám phóng viên đang há hốc miệng:

– Các anh có thể ghi lại những lời tôi nói hôm nay. Không cần bỏ một câu nào hết. Tôi đã nói ra trước mặt mọi người thì cũng không sợ bị người ta biết tôi sợ vợ.

Trong ghế lô tức khắc bộc phát những trận cười to, phóng viên không ngờ anh lại phát biểu trước mặt đông người như thế, chủ động nhắc tới bí mật chuyện giữa mình và phu nhâ, thực sự bị cuốn hút, tính viết một bài để đăng báo nhưng lại sợ anh không cho phép, nào ngờ anh lại chủ động đồng ý thì quá mừng rỡ, sôi nổi ghi chép lại.

Trong ghế lô đã không còn ai chú ý tới Tiểu Ngọc Hoàn nữa.

Sắc mặt cô ấy lúc tái nhợt rồi lại đỏ bừng. Tay cầm chén rượu cứng đơ giữa chừng cuối cùng cũng chậm rãi buông xuống.

– Nhiếp tướng quân, anh lên phía bắc, sao phu nhân lại không đi theo vậy? Từ lâu tôi đã nghe danh của phu nhân chẳng những lập nên nghiệp lớn, còn là họa gia nữa. Nghe nói bức họa của cô ấy còn được chọn để triển lãm ở Châu Âu, tôi thật sự là muốn được nhìn thấy phong thái của phu nhân.

Phóng viên tin tức linh thông, dĩ nhiên không xa lạ điều này, lại mở miệng hỏi.

– Chuyến này đi tôi tính đưa cô ấy đi cùng, nhưng cô ấy bận quá không đi được. Cha vợ tôi hỗ trợ thành lập khoa thiết kế mỹ thuật tại một trường đại học mới mở ở Thượng Hải, giờ cô ấy đang ở đó, bận rộn chuẩn bị cho cuộc triển lãm tranh nghệ thuật. Tiện đây tôi báo với các vị, cuộc triển lãm tranh mở cửa tự do, nếu các vị có hứng thú thì có thể đến tham quan.

– Được được, sự nghiệp của phu nhân, anh đây nhất định ủng hộ. Tối nay về nhà, anh bảo vợ và con gái anh đi Thượng Hải một chuyến để xem triển lãm.

Tỉnh trưởng Ngô lập tức bày tỏ thái độ, mọi người cũng phụ họa theo, còn nịnh hót:

– Nhiếp phu nhân chẳng những trợ giúp tướng quân, là hiền thê lương mẫu, còn giỏi giang ở kinh doanh, lại là họa gia trứ danh. Thân kiêm nhiều chức như thế thật sự là tấm gương tiên tiến cho phụ nữ hiện nay.

Nhiếp Tái Trầm gật đầu:

– Đúng là như vậy. Tôi có thể cưới cô ấy làm vợ thật sự là may mắn nhất trong đời này của tôi.

Các phóng viên tốc ký liên tục.

Nhiếp Tái Trầm rót ly rượu.

– Tối nay rất vui, cảm ơn Tỉnh trưởng đã khoản đãi, cũng cảm ơn các vị đã thu xếp công việc bớt thời gian tiếp đón tôi. Sáng mai tôi còn phải đi sớm, tôi xin cáo từ trước, lần tới có cơ hội chúng ta lại gặp nhau sau.

Anh kính ly rượu còn lại với Tỉnh trưởng Ngô, uống xong, đặt chén rượu xuống, xoay người đi ra ngoài.

Trở về khách sạn, anh hạ lệnh lập tức lên đường, lên chuyến xe lửa cuối cùng đi phía nam, ngay trong đêm rời khỏi Thiên Tân.

Sáng hôm sau, trong trường đại học mới thành lập ở Thượng Hải, khoa thiết kế mỹ thuật tổ chức triển lãm tranh tự do, nghênh đón khách tham quan. Người đến tham quan chủ yếu là học sinh sinh viên mộ danh, cũng có cả nhân sĩ xã hội.

Ở một góc của phòng triển lãm, có một cô gái trẻ khoác chiếc áo nhung màu nâu nhạt, bị một đám sinh viên vây quanh. Tay cô cầm cọ vẽ, đang tự mình thể hiện bức tranh trên giá vẽ.

Cô gái trẻ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng dung mạo cực kỳ xinh đẹp, mỗi một hành động cử chỉ đều mang phong thái khí chất cao quý. Đám sinh viên chăm chú xem cô vẽ mẫu, đặt câu hỏi về vấn đề tranh luận dùng cơ thể người mẫu để vẽ tranh đang bị dư luận công kích gần đây.

Cô gái trẻ nói:

– Đối với người học mỹ thuật phương tây, dùng cơ thể người mẫu để luyện vẽ tranh chẳng những tất yếu, mà còn rất cần thiết. Nhưng bởi trong nước phản đối và nghi ngờ, hơn nữa trong thời gian ngắn khó mà thay đổi được. Nhưng tôi tin tưởng, theo dân trí càng ngày càng cao, rồi sẽ có một ngày, những tiếng nói nghi ngờ và phản đối sẽ biến mất. Tôi đặc biệt thiết lập một phòng vẽ chuyên vẽ cơ thể người mẫu, thay đổi sẽ bắt đầu từ chúng ta.

Các sinh viên vỗ tay nhiệt liệt.

Cô gái trẻ tuổi này chính là Bạch Cẩm Tú.

Trong đám đông, cô bỗng nhìn thấy con trai được đội trưởng cảnh vệ mặc thường phục dắt vào, đang đi về phía này, biết là tới tìm mình, cô mỉm cười từ biệt với các sinh viên, sau đó buông cọ vẽ, đi đến chỗ con trai, chợt nghe có người gọi mình:

– Em họ.

Cô ngoảnh sang.

Người gọi cô là Đinh Uyển Ngọc.

Mấy năm không gặp, Đinh Uyển Ngọc giờ đã là một phụ nhân, trên người đeo đầy trang sức, cũng mập lên nhiều, nhìn có vẻ cuộc sống cũng rất tốt.

Bạch Cẩm Tú biết chị ta năm ấy đi theo cậu mợ đến Hương Cảng thì gả cho một phú thương trung niên vừa mất vợ, sau đó theo chồng về định cư ở Thượng Hải. Chỉ là không ngờ hôm nay chị ta lại tới đây.

Bạch Cẩm Tú dừng lại, mỉm cười, cũng chào chị ta một câu:

– Chị họ.

Đinh Uyển Ngọc chậm rãi đi tới, đứng trước mặt cô, nhìn một lượt, nói:

– Em họ, trông em thật rạng rỡ. Không nói đến em rể, chính bản thân em cũng rất tài giỏi. Chị thừa nhận, chị không thể nào bằng em được. Hôm nay lẽ ra chị xấu hổ khi gặp em, nhưng nghĩ em đường xa đến đây, chúng ta dù sao cũng là thân thích, cũng không cần phải giả bộ không quen biết, cho nên chị mặt dày mà gặp em.

– Không phải khách sáo đâu chị. Hoan nghênh chị tham quan triển lãm tranh. Nếu chị cần dẫn đường, em sẽ gọi người đến.

– Không cần đâu. Cứ để chị tự tham quan là được.

– Thế cũng được. Chị cứ tự nhiên nhé, em còn có việc, em xin phép.

Bạch Cẩm Tú đang định đi, lại nghe Đinh Uyển Ngọc dùng kiểu nói thương cảm, nói:

– Em họ, không biết em đã đọc báo hôm qua chưa? Chị vô tình đọc được một tin, có liên quan đến nữ đào kép tên Tiểu Ngọc Hoàn từng hát Việt hí ở Quảng Châu mà chúng ta có biết đấy.

– Ôi đàn ông mà, ra ngoài lăn lộn nhiều, gặp được nhiều, khó tránh sẽ học người khác chơi bời hoa lá, dù là em rể cũng không ngoại lệ nhỉ. Em họ đừng để trong lòng nhé. Là người mà, quan trọng bản thân vui vẻ là được.

Bạch Cẩm Tú dừng lại, nhìn chị ta, cười cười.

– Chị họ à, đến giờ chị vẫn còn quan tâm em như thế, em thật bất ngờ đó. Chị yên tâm, tâm tình em lúc nào cũng tốt. Chị lại đau khổ thay cho em như thế, chắc là còn chưa kịp xem báo hôm nay đúng không? Thế thì mau đi xem đi. Xem xong rồi, em tin rằng chị nhất định sẽ giống như em.

– Đúng như chị vừa nói ấy, làm người, quan trọng là bản thân vui vẻ.

Đinh Uyển Ngọc ngây người, không thể nào ngờ được Bạch Cẩm Tú lại phản ứng như thế.

Mà mình đúng là chưa kịp xem báo của hôm nay, sáng sớm đã vội đến đây rồi.

Lẽ nào đã có tin gì mà mình không biết?

– Phu nhân, tướng quân đã rời khỏi Thiên Tân trước hạn, tối qua lên xe lửa xuống phía nam ngay trong đêm, nửa giờ sau sẽ tới trạm, muốn tới đây để đón phu nhân…

Đội trưởng Cảnh vệ tiến lên bẩm báo.

Bạch Cẩm Tú gật gật đầu, cúi người xuống hôn lên mặt con trai vừa chạy đến bên cô, nói:

– Đi nào, cha con tới rồi, mẹ với con đi nhà ga đón cha nào.

Cô mỉm cười với Đinh Uyển Ngọc vẫn còn đang đứng ì ra đó, cầm tay con trai dắt đi ra ngoài, lên một chiếc ô tô đã chờ sẵn, được hộ tống trước và sau đi về hướng nhà ga.

Bà chị họ này nhiều năm vẫn vậy chẳng chịu buông bỏ, giờ đột ngột nhảy ra là muốn nhìn xem chuyện cười của mình à?

Đợi chị ta đọc được tin mới nhất trên báo chí hôm nay, thế nào miệng cũng méo đi cho mà xem.

Ngồi trên ô tô, Bạch Cẩm Tú ôm con trai cười sung sướng.

– Mẹ ơi, vừa rồi bác kia nhắc Tiểu Ngọc Hoàn, đó là ai vậy ạ? – Lân Nhi chợt hỏi.

– À, đó là người mà trước đây thích cha con. – Cô đáp.

Lân Nhi khẽ nhíu mày.

– Thế bác vừa nói chuyện với mẹ thì sao ạ?

– Cũng là người trước đây thích cha con. – Cô lại đáp tiếp.

– Bác ấy giỏi lắm đó con. Nếu ở Châu Âu, mẹ và bác ấy đều là đàn ông thì chắc là phải quyết đấu để quyết định ai sẽ giành được cha con đó.

Cô lại bổ sung thêm một câu nữa.

Lân Nhi càng chau mày chặt hơn.

– Sao hồi trước cha lại có nhiều phụ nữ thích vậy mẹ? Như thế không tốt tí nào. Mẹ chắc đau lòng lắm.

– Đúng vậy, cha con lúc ấy đối xử với mẹ không tốt. Mẹ rất đau lòng. Tiếc là lúc đó chưa có Lân Nhi, nếu không mẹ đã có Lân Nhi an ủi mẹ rồi.

Lân Nhi vội vươn cánh tay nhỏ bé ra ôm lấy cô.

– Mẹ ơi, mẹ đừng đau lòng, chờ gặp cha rồi, con sẽ mắng cha một trận cho mẹ.

– Được, vẫn là con tốt với mẹ nhất.

Bạch Cẩm Tú ôm lấy con trai, để cậu ngồi lên đùi mình.

Lân Nhi ngồi trong lòng mẹ vừa mềm vừa thơm, yên lặng một chút, lại ngẩng lên hỏi khẽ:

– Mẹ ơi, khi chưa có Lân Nhi, cha đối xử với mẹ không tốt, mẹ làm thế nào giành được cha về ạ?

– Bởi vì mẹ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu nha!

Lân Nhi hoàn toàn tin tưởng lời nói đắc ý của mẹ, gật đầu:

– Đúng lắm. Con cũng thích mẹ nữa. Chờ gặp cha rồi, con sẽ bắt cha phải đối xử tốt với mẹ nhiều thật nhiều.

Bạch Cẩm Tú mỉm cười ôm chặt con trai, thơm cậu một cái, tâm trạng vô cùng tốt.

Người người đều yêu thích Bạch tiểu thư, ngay cả con trai cũng cưng chiều cô, cuộc đời này của cô còn có gì không thỏa mãn nữa?

Lời tác giả: Truyện đã kết thúc, nhưng cuộc sống của Nhiếp tướng quân cùng với Bạch tiểu thư vẫn tiếp diễn, đầy vui vẻ hạnh phúc.

- End-