(Quyển 6) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 7




Nơi này là phủ đệ của Thiên Đế ở núi Côn Lôn, cung điện thần thánh được chư thần thủ vệ.

Toàn Cơ tiến hai bước về phía trước, có chút bối rối trước kỳ hoa dị thường trước mặt, không biết nên đi đâu. Liễu Ý Hoan kéo kéo tay áo nàng, nâng ngón tay chỉ về hướng bầu không xa xa, thấp giọng nói: "Nhìn thấy chỗ đó không?"

Toàn Cơ ngẩng đầu liền nhìn thấy những rặng mây xa xa, trên bầu trời ẩn ước hiện lên một tòa cung điện to lớn lộng lẫy hoa lệ, trong lòng có chút cảm khái, khó trách Đằng Xà từng nói cảnh sắc dưới phàm trần là thứ không đáng nhắc tới. Đích thực phàm gian bất luận là cảnh sắc gì so với nơi đây đều chỉ là ngói nát gỗ mục.

"Chúng ta đi đến chỗ đó đi. Thiên Đế nếu như đến núi Côn Lôn thưởng ngoạn, chắc chắn sẽ ở chỗ đó".

Mặc dù Liễu Ý Hoan nói như vậy, nhưng tòa cung điện xa xa trên bầu không kia có trời mới biết đường đi ở nơi nào mới có thể thông đến, hai người cứ đi rồi lại đi một đoạn, tòa cung điện kia vẫn cứ trôi nổi xa xa ở phía trước, mong muốn bất thành.


Liễu Ý Hoan trầm ngâm suy tính, nói: "Lần trước ta tới không gặp phải tình huống này nha. Theo lí mà nói sau khi đi một lúc sẽ nhìn thấy đường đi tới, trong cung có một thang trời nối thẳng đến thiên giới. Kỳ quái, ta đi sai đường sao..."

Hắn loanh quanh nửa buổi cũng không tìm thấy đường đi ban đầu, một đầu ruồi nhặng dường như loạn chuyển, mắt trông thấy một bãi đất cao liền trèo lên, cuối cùng trèo lên một sườn núi, ngước nhìn nơi đó trồng rất nhiều cây hoa nhiều chủng loại chưa từng thấy qua trước đây, thậm chí nói không được đó là cái gì, chỉ thấy màu sắc rực rỡ, xếp đặt hợp lí đến con mắt cũng sắp phát ra hoa.

Ven rừng hoa là một hồ nước lớn xanh thẫm trong suốt, hồ ẩn ước có núi cao ngăn trở, tú lệ phong loan. Gió từ từ thổi tới trên mặt hồ mở rộng, mang theo hương thơm trong veo ngọt ngào khiến tâm thần sảng khoái.


Hai người đều là lần đầu nhìn thấy cảnh đẹp như thế, nhất thời không nỡ dời đi tầm mắt.

Toàn Cơ nhịn không được cước bộ về phía trước hai bước, nâng tay muốn sờ vào những bông hoa mỹ lệ không chân thật ấy, trong lòng chợt cả kinh dường như cảm nhận được điều gì, đó là cảm giác vô cùng quen thuộc...có thứ gì đó ngay tại đây, không còn xa nữa!

"Tiểu Toàn Cơ?". Liễu Ý Hoan nhìn thần sắc không đúng của nàng không khỏi lên tiếng hỏi.

Toàn Cơ nhíu mày, nói: "Muội...muội hình như cảm nhận được Đằng Xà... Hắn...đang ở gần đây".

Đằng Xà là linh thú của nàng, khi ở bên cạnh đều không cảm thấy gì, một khi rời khỏi mới phát giác hình như thiếu đi thứ gì rất quan trọng. Giờ đây, cảm giác quen thuộc đập vào tim, ngoại trừ Đằng Xà không có người thứ hai, nhất định là hắn! Đây là cảm ứng đặc biệt giữa linh thú và chủ nhân, không thể có người ngoài được.


"Tại...tại nơi này". Toàn Cơ chỉ phương hướng phía trước rồi co cẳng chạy. Liễu Ý Hoan kêu vài tiếng, nàng ấy cũng không để ý tới, bất đắc dĩ chỉ đành phải đuổi theo sau.

Hai người men theo ven rìa rừng hoa phía trước, một đường chạy như điên, tại bờ hồ loanh quanh một vòng lớn, đột nhiên nhìn thấy khối đất bằng phẳng phía trước một con quái vật lớn lông lá xồm xàm đang cầm cuốc chậm rãi cào đất, hai người thấy quái vật nọ liền vội vàng dừng lại.

Liễu Ý Hoan nhìn quái vật nọ cao chừng ba người, mặc dù là thân thể của người, nhưng toàn thân bao phủ bởi bộ da lông màu vàng đen, buộc một tấm vải bố ngang thắt lưng. Nhìn từ phía sau, quái vật này đầu to như cái đấu, hoàn toàn không phải dạng người, ngược lại chính là một dã thú. Hắn không khỏi thấp giọng nói: "Thứ này...chỉ sợ không phải thứ hiền lành gì, cẩn thận chút".
Lời vừa nói xong, chỉ nghe một thanh âm ồ ồ nặng nề nói: "Ở đâu tới một tên tiểu tử dám miệt thị Lục Ngô Đại Tiên ta".

Hai người đều bị dọa đến nhảy dựng lên, chỉ thấy quái vật nọ bỏ cuốc xuống quay lại, chuyển hóa thân lai, quả nhiên là thân thể con người, thế nhưng lại là một cái đầu hổ. Giờ phút này đôi mắt trên đầu hắn phát ra kim quang, chính là trước bình tĩnh xem hắn ranh nanh sẵ nhọn, hung ác vô cùng.

"Cái gì người? Ai lại cấp cho ngươi lá gan dám ở núi Côn Lôn chạy loạn giương oai". Lục Ngô hung hăng hỏi.

"Hổ tinh". Toàn Cơ giật mình, hổ cũng có thể thành tinh, cư nhiên lại ở núi Côn Lôn xưng là tiên nhân!

Liễu Ý Hoan ho một tiếng, trước tai nàng thấp giọng: "Đây không phải hổ tinh nữa rồi. Hắn tên Lục Ngô, chính là tiên nhân thiên đế cấp trong coi hoa viên.
Mắt thấy Toàn Cơ một câu "hổ tinh" tổn thương lòng tự tôn cao quý của vị tiên nhân này, hắn rất tốn hơi thừa lời xoèn xoẹt muốn lên trước tấn công, Liễu Ý Hoan vội vã nói: "Nguyên lai là Đại tiên Lục Ngô đại danh đỉnh đỉnh, chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, ngàn vạn lần xin chuộc tội. Ta đã nói thế nào? Mới vừa rồi ở nơi đây không khí tốt lành, tường quang vạn trượng, nguyên lai là tiên nhân đang ở đây thanh tu".

Tục ngữ nói, Thiên Xuyên Vạn Xuyên Mã Thí Bất Xuyên (Nguyên văn [千穿万穿,马屁不穿]: có thể hiểu là [ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được]: ý khuyên vuốt mông ngựa vẫn tốt hơn, "vuốt mông ngựa" ở đây có nghĩa là là khen, là nịnh bợ, cũng chỉ ra rằng ai cũng thích việc mình được khen, [Nếu chọn đúng thời điểm mà ca ngợi nịnh bợ nhưng không làm mất đi thiện ý, có lúc quả thực sẽ khiến người khác cảm thấy dễ chịu, cho nên mới có cách nói "ngàn xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên" như vậy – theo Baidu]) 
Cái gì thụy khí tường quang, đối với bọn hắn căn bản là vô tích sự, nhưng người nâng người càng nâng càng cao, Lục Ngô nhất thời được hắn nâng cao như vậy nhất thời đắc ý, lông mày giãn nở, mắt ẩn ý cười, hé răng ha ha cười nói: "Ngươi quả nhiên là người tinh mắt, đúng là một tiểu tiên vừa đắc đạo sao? ừm gần đây đã rất ít có tiểu tiên có tiền đồ như vậy rồi".

Hai người vội vã gật đầu, Liễu Ý Hoan lại nói: "Bọn ta vô tình xông tới nơi tu hành của tiên nhân, chỉ bất quá là lần đầu tới núi Côn Lôn, tiên gia bảo địa phong cảnh tuyệt đẹp, bọn ta nhất thời hoa mắt, cho nên bị mất phương hướng..."

Lục Ngô bày ra một bộ dáng "Ta thật rất sáng suốt", mở lòng bàn tay nói: "Rất bình thường, núi Côn Lôn cảnh đẹp nhiều trứ danh. Ngươi trước đây đều là người trần mắt thịt lần đầu nhìn thấy cũng ngây người cũng là bình thường. Hôm nay gặp gỡ ta cũng là có duyên, ta liền vì ngươi chỉ rõ đường đi".
Hắn xoay tay chỉ về hướng phía sau: "Đi về hướng Nam hồ nước này, qua cầu là nhìn thấy đường dẫn đến thần điện, tiểu tiên mới đến không được làm sai, mau cấp tốc đến báo danh".

Hai người vạn lần không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, hắn không chỉ không phát hiện thân phận bọn họ, ngược lại còn chỉ đường cho bọn họ. Liễu ý Hoan vội vã vừa nghe vừa nói, chỉ đem hắn nâng tận trời xanh, Lục Ngô tiên nhân này rõ ràng thích nghe nịnh hót, Liễu Ý Hoan mồm mép tép nhảy, cái lưỡi lanh lẹ như lưỡi gà nâng hắn cao như vậy khiến hắn cười đến mồm không hợp lại được.

Không dễ dàng gì mới kết thúc một trận nịnh nọt, Liễu Ý Hoan kéo nhẹ tay áo Toàn Cơ, hai người đang định lặng lẽ xoay người trốn đi, bỗng nghe Lục Ngô ở phía sau nói: "Không đúng, ngươi đừng đi! Ta từng nghe Bạch Đế nói, gần đây có địa tiên đắc đạo thiên giới, ngươi thật sự là địa tiên đắc đạo sao?"
Hai người nhất thời cứng đờ, Lục Ngô đi tới cuối đầu trên người bọn hắn ngửi ngửi, càng thêm ngờ vực: "Trên người ngươi không có khí tức tiên gia, ngược lại có một cổ hỏa khí phàm nhân. Phàm nhân tự tiện xong vào núi Côn Lôn là trọng tội. Ngươi mau khai báo tên họ, theo ta đi gặp Bạch Đế".

Liễu Ý Hoang thầm nghĩ không xong, cái tên Lục Ngô đáng chết này, nghe lời tâng bốc nịnh nọt lại cư nhiên không hồ đồ, hắn vẫn rất khi dễ thần tiên đắc đạo.

Lục Ngô nhìn hắn nửa ngày không nói, ngờ vực càng sâu, kim đồng sâu thẩm toát ra một tia hung quang, điềm nhiên nói: "Nếu như ngươi thực là phàm nhân tự ý xông vào núi Côn Lôn, đừng trách ta không nể tình mà bắt lấy các ngươi".

Nói xong hắn giơ lên móng vuốt sắc nhọn, sát khí đằng đằng.

---

Thanh Long vẫn đang nghịch nước của nàng, giọng nói như thanh la (tiếng cái chiêng @@) cư nhiên lại ngâm nga như đang hát. Đằng Xà cảm thấy não bộ nhảy loạn đau buốt, cố nhẫn nại kiềm chế mà không chịu nỗi, quay đầu nhìn Chu Tước đã thấy hắn dùng vải bố nhét vào tai, hai mắt nhắm lại ngủ thiếp.
Giảo hoạt! Đằng Xà thầm mắng một tiếng, Chu Tước quả nhiên không có nghĩa khí, cư nhiên không đề cập cho hắn vấn đề này. Hắn vội vã xé rách tay áo, gấp gấp nhét vào lỗ tai, trong lòng nhảy dựng lên cảm nhận được khí tức của Toàn Cơ.

Nàng đến rồi? Đằng Xà rốt cuộc sững sờ tại chỗ, trong lòng một trận mừng như điên, lại một trận nổi xung thiên không biết là tư vị gì. Thanh Long kia âm thanh ca hát thật thảm tuyệt (ý chê nàng hát dở ẹt thảm hại) trên đời cũng không ảnh hưởng được đến hắn lúc này.

Thân là linh thú, vì thoát li sự che chở của chủ nhân nên thần lực suy kiệt, nhưng nàng hiện tại đến rồi hơn nữa còn ở rất gần. Đằng Xà cảm thấy bên trong khô héo dường như thần lực đang tuôn trào như suối nguồn khôi phục trở lại. Hắn thậm chí không tránh né Thanh Long trực tiếp xông thẳng xuống hồ, mặc cho Thanh Long xấu hổ, phẫn nộ thét chói tai, đầu hắn hướng về phía mặt hồ.
Màu tóc đỏ sẫm của hắn khôi phục thành màu bạc, sức mạnh thực sự đã trở về.

Đằng Xà nhảy dựng lên, sắc mặt lay động đi tìm Toàn Cơ, bỗng nghe gió động phía sau, hắn gấp gáp tránh né, ai biết nước bắn đến, nhìn lại liền thấy một vốc nước, phía sau óc liền bị xối cho ướt một chập. Thanh Long ở phía sau một mặt bắn nước một mặt dùng cái thanh âm như thanh la của mình thét chói tai: "Sắc quỷ Đăng đồ tử, đi chết đi!".

Hắn bị xối ướt một thân, nhẫn nại quay đầu rống ầm lên: "Ngươi tự nhìn dáng vẻ bủn xỉn kia, ai lại muốn đến nhìn ngươi! Tiết kiệm chút sức đi, có cầu xin lão tử, lão tử cũng không nhìn ngươi!".

Giọng nói chợt đứt đoạn, hắn nhìn "giai nhân trong nước". Nhìn, tròng mắt rất nhanh đều muốn rớt ra.

Nữ tử ngồi xổm nửa người trong nước xấu hổ e thẹn, da trắng như tuyết, mắt phượng dài hẹp quyến rũ động lòng người, trên người độc nhất thiếp lên một lớp thanh y mỏng, mặc dù vóc dáng đơn bạc nhưng lại vẫn phù hợp.
Mỹ nữ hàng thật giá thật, hơn nữa còn là đại mỹ nữ, đã kiều mị lại còn xinh đẹp nho nhã, hoàn toàn không thua kém đệ nhất mỹ nhân thiên giới - Bạch Hổ.

Mọi người luôn nói Thanh Long và Bạch Hổ luôn là hai thái cực, trong tứ đại thần thú chỉ có hai nàng là nữ, Bạch Hổ xinh đẹp kinh người, Thanh Long xấu xí kinh người. Thanh Long nhiều năm âm thầm xem Bạch Hổ là đối thủ cạnh tranh, thế nhưng nam tiên nhân đều không mong muốn tới gần nàng, kể cả nữ tiên nhân cũng không thích cùng nàng trò chuyện. Do đó nhiều năm rồi cô vẫn luôn thua kém Bạch Hổ.

Thanh Long thấy Đằng Xà vẫn luôn dùng ánh mắt trời sụp đất nứt nhìn mình liền yếu ớt hỏi: "Sau khi tẩy...tẩy sạch, có đẹp không? Ngươi nói...Ứng Long nhìn ta có khuynh đảo không?"

Giọng nói như thanh la kia đích thị là Thanh Long, Đằng Xà dụi mắt rồi lại dụi mắt, nhìn rồi lại nhìn, vẫn là mỹ nhân đó.
Răng rắc một tiếng, quai hàm hắn muốn đánh rơi trên mặt đất như nhìn thấy ma, hắn đẩy tay Chu Tước gào lên: "Này, ngươi mau tỉnh lại. Gặp quỷ rồi".

Chu Tước kinh tỉnh, thình lình nhảy lên, sang sảng nói: "Yêu quái ở đâu đến, bạo gan tiến vào núi Côn Lôn càn gỡ".

Nhìn tư phía, cái gì cũng không có, hắn kỳ quái nhìn Đằng Xà: "Ngươi vừa rồi nói cái gì?"

Đằng Xà hất cằm hướng chỗ Thanh Long một cái, Chu Tước mờ mịt quay đầu, Thanh Long phía bên kia đã xấu hổ ngượng ngùng phủ thêm áo khoác ngoài đi lên bờ, một đôi chân trắng tuyết đi trên đất giống như hai đóa sen đang nở. "Đương" một tiếng, kiếm trong tay Chu Tước đánh rơi trên đất, cái con người trung thực ấy đâm sầm vào cây lẩm bẩm: "Ta hoàn toàn chưa tỉnh ngủ".

Trực tiếp đem thân cây đâm phải bị lõm vào một khối, hắn mới yên tâm quay đầu, vừa nhìn thấy Thanh Long, mắt phượng xinh đẹp, hắn kinh hách đến độ đầu tóc đều dựng ngược.
"Đúng là gặp quỷ...". Chu Tước thấp thanh nói.

Thanh Long đem đầu tóc đầy nước vẩy vẩy, cười đến nham nhở: "Đẹp không?"

Đằng Xà cùng Chu Tước không thể không gật đầu. Một mỹ nhân có thể đem chính mình chà đạp thành như vậy âu cũng là một kì tích.

Thanh Long đắc ý cười nói: "Này, Ứng Long nhìn ta có phải sẽ không chạy nữa không?"

Lời còn chưa dứt, Đằng Xà phía sau đột nhiên giương mở hỏa cánh, đem Chu Tước và Thanh Long trói trụ.

Đằng Xà sờ cằm, hắc hắc cười nói: "Ngươi đây thì tính là cái gì, lão tử khôi phục thần lực mới thật là gặp phải quỷ. Cùng ta đi, đi xem nha đầu kia rốt cuộc là gấp cái gì".