(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 1137-




Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt

Chương 13 (1137):

Đường Quả đứng lên nhận khăn trong tay nha hoàn. Cô xoa tay, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hoặc, "Nghiêm công tử, ta sẽ mua hết chỗ đá này, anh ra giá đi."

"Ánh mắt của phu nhân rất tốt. Ta đến đây kỳ thực là để mua trân phẩm của Nam Thục, bán đá cũng để giao thương. Ta một mình nơi đất khách, nếu phu nhân muốn mua hết thì tốt quá."

Nghiêm Hoặc đưa ra một cái giá khá thấp, gần như không lợi dụng kiếm chác thêm chút nào. Đường Quả đồng ý ngay, không chút do dự.

[Ký chủ, Nghiêm Hoặc sợ là không phải thương nhân. Làm ăn như thế chẳng mấy mà đóng cửa.]

"Không phải thương nhân thật. Nhưng ta rất hài lòng với hàng hóa lần này, có lời là được rồi."


Hệ thống: Ký chủ vẫn cứ mê tiền, chẳng lẽ ảnh hưởng từ thế giới trước vẫn chưa hết tác dụng?

"Nghiêm công tử làm vậy, ta cũng không thể lợi dụng công tử được." Đường Quả sai người kéo đá ra đằng sau rồi nói với Nghiêm Hoặc, "Về sau Nghiêm công tử có gì không biết hay cần gì thì cứ tìm chưởng quỹ."

"Chưởng quỹ, ngày nào Nghiêm công tử còn ở Hoàng thành, ông phải thay ta tiếp đãi công tử thật tốt, nhất định không được sai sót. Tất cả cửa hàng trên danh nghĩa Vương phủ đều có ưu đãi cho công tử."

"Vâng, thưa phu nhân."

Chưởng quỹ không thấy Đường Quả có vấn đề gì. Vương phi nói hàng tốt thì tức là hàng tốt, không sai được. Chốc nữa mời người đến cắt đá, nếu cắt ra được ngọc thạch đỉnh cấp, dù chỉ mấy viên thôi cũng đủ kiếm được bộn tiền rồi.


"Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chưởng quầy, cho người mời Nghiêm công tử thưởng thức đặc sản tửu lâu đi."

"Nghiêm công tử, ta phải hồi phủ, đành từ biệt vậy."

Nghiêm Hoặc vội nói, "Phu nhân không thể đến tửu lâu dùng bữa cùng tại hạ sao?" Quái thật, không hiểu sao trong lòng chàng không nỡ buông.

Đối với một người đã có chồng, mấy câu của chàng có phần vô lễ, nhưng chàng không thể nhịn được. Chàng ảo não, sợ là đã gây ấn tượng không tốt rồi.

Đường Quả điềm đạm cười, "Sợ là không tiện."

"Là tại hạ đường đột, xin phu nhân đừng trách tại hạ khiến phu nhân khó xử. Ra ngoài hành tẩu nhiều năm, hầu như không câu nệ tiểu tiết nên đã quên mất thân phận của phu nhân, là tại hạ không phải."

"Vậy thì Nghiêm công tử, cáo từ."

"Phu nhân đi thong thả."

Đường Quả mang theo hai người hầu rời đi. Nghiêm Hoặc chôn chân tại chỗ, mãi không hoàn hồn. Đến khi người bên cạnh nhỏ giọng gọi chàng mới dời mắt đi.


Đỗ chưởng quỹ mời chàng những món ngon của quán rượu, còn đặt phòng cao cấp cho chàng. Ông nói, có cần gì cứ đến cửa hàng tìm ông rồi rời đi.

Nghiêm Hoặc ngồi lặng im trong phòng thật lâu khiến người bên cạnh khó hiểu: "Chủ nhân, có gì không ổn sao?"

"Cái gì không ổn cơ?" Nghiêm Hoặc hỏi lại theo bản năng, sau đó bật cười, "Không, không có gì không ổn cả." Có chàng là không ổn thôi, trong đầu chàng bây giờ đều là hình bóng của vị phu nhân xinh đẹp kia.

Lạ thật, trước giờ chàng luôn vô cảm với nữ tử, sao lại có thể động lòng với một người phụ nữ đã có chồng?

Không nên, không thể.

Trên đời này, châu báu phương nào cũng có thể cướp được, chỉ trừ phụ nữ đã có chồng.

Không cướp được nhưng nhớ thì được, nhớ đến thôi chắc không sao đâu nhỉ?

=====

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh Nguyệt
Truyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia. Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở  wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.

Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~

=====

Chương 14 (1138):

Nghiêm Hoặc thầm nghĩ, nhớ hay không nhớ không phải chuyện chàng có thể quản lý được.

Càng nghĩ chàng càng cảm thấy mình thật kỳ lạ. Có lẽ chàng chưa từng thấy nữ tử nên mới không thể dời mắt khỏi vị phu nhân xinh đẹp tuyệt sắc kia.

"Chủ nhân, ngài lại mất hồn rồi."

Nghiêm Hoặc không chịu được, hỏi một câu, "Ngươi có thấy phu nhân chúng ta gặp hôm nay có gì lạ không?"
Thuộc hạ không hiểu được chàng hỏi vậy là có ý gì. Hắn ta không nghĩ nhiều, chủ nhân không thích nữ tử ngay từ bé, đương nhiên sẽ không có tâm tư gì với Đường Quả.

Hắn ta trả lời, "Thuộc hạ thấy phu nhân không giống với nữ tử khác. Từ lời nói và cử chỉ của phu nhân, có thể thấy phu nhân là người rất uyên bác, xuất thân từ gia tộc có giáo dưỡng. Để miêu tả phu nhân thì có thể dùng mấy từ, hiền lương thục đức, tài hoa hơn người."

"Xinh đẹp như hoa nữa." Nghiêm Hoặc nói theo không chút suy nghĩ.

Gương mặt thuộc hạ rối bời, thiếu chút nữa thì nứt ra.

Chủ nhân của họ miêu tả một nữ tử là xinh đẹp? Chủ nhân à ngài bị nhập hồn rồi đúng không?

Nghiêm Hoặc cũng phản ứng lại, "Ngươi không thấy phu nhân kia tuyệt sắc à?" Để bàn về gương mặt ấy, chàng là bị đôi mắt của nàng hấp dẫn. Đôi mắt xinh đẹp đó như có thể nhìn thấu hết thảy vậy.
"Đúng là rất đẹp. Chủ nhân, không phải ngài..." Thuộc hạ của Nghiêm Hoặc run lên một chút, về sau cảm thấy chắc là không phải. Chủ nhân có phát điên đi chăng nữa thì cũng không có tâm tư gì với phụ nữ có chồng đâu. Mà kể cả có thì với tính cách của chủ nhân, ngài sẽ không làm loại chuyện như vậy.

Chủ nhân của họ là quân tử chân chính.

"Không có, ta chỉ hỏi thôi." Nghiêm Hoặc đương nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ của mình cho thuộc hạ biết. Đương nhiên, chàng sẽ không vì suy nghĩ của mình mà làm gì đó.

Nếu phu nhân còn chưa thành thân, có lẽ chàng sẽ đi làm gì đó thật. Đã thích rồi thì cưới luôn cũng được. Giờ chỉ có thể tiếc nuối thôi.

Chàng tin rằng, sau khi rời Nam Thục, mọi chuyện đều sẽ thoảng qua như mây khói. Có lẽ vì phu nhân kia đặc biệt, vừa xinh đẹp vừa tài hoa vừa hiểu biết nhiều nên chàng mới nhìn nàng bằng con mắt khác.
[Ký chủ, cô lại hám của à? Chỉ mua được hàng tốt mà cô vui đến vậy sao? Năng lượng của tôi tăng vọt rồi này.]

Tăng đến mức đáng sợ.

"Năng lượng tăng không tốt à?"

Tốt thì tốt, nhưng ký chủ đột nhiên trở nên tham tiền, cứ như cô vừa ngã từ thần đàn xuống* ấy.

*Ý của hệ thống là Quả Quả như thiên thần sa ngã vậy =))) cơ mà chị nhà vốn dĩ là ắc wỷ rồi, nào có hiền lương gì cho cam

Cô vui thế nào hả?

Nhìn đi, ngồi trên kiệu về phủ mà cứ cười không dứt miệng, về đến phòng rồi vẫn còn ngân nga hát nữa kìa.

[Ký chủ, Nghiêm Hoặc là ai thế? Nhìn không giống thương nhân tí nào.]

"Không phải người làm ăn thật." Đường Quả nhấp một ngụm trà nhài, "Còn thân phận thật là gì, ta không nói đâu."

Hệ thống lục hết kịch bản một lượt nữa, không thấy Nghiêm Hoặc xuất hiện ở chỗ nào, cảm thấy kỳ quái vô cùng.
[Ký chủ, cô cho tôi biết anh ta xuất hiện chỗ nào được không? Chẳng lẽ là pháo hôi đến chết cũng không có tên? Hay là có người biết kiểm hàng, anh ta không gặp được ký chủ rồi bị gϊếŧ người cướp của?]

"Mi bị năng lượng ăn mất khả năng tư duy rồi à?"

[Ký chủ đại đại, nói đi mà.]

Đường Quả thiếu chút nữa phun trà ra ngoài. Hệ thống đang làm nũng???