Tế Độ bước song song bên Nữ Thần Y hướng đến Trường Tinh môn, vừa đi chàng vừa khoác áo choàng của chàng lên vai nàng và nói:
- Còn đau lắm không?
Nữ Thần Y nghe hỏi biết chàng đã thấy cảnh mình bị đánh… Nàng cắn nhẹ lấy vành môi dưới, ửng hồng đôi má và lắc đầu.
Tế Độ nắm lấy cằm Nữ Thần Y kéo nhẹ xuống buộc nàng rời môi khỏi răng.
- Vân Anh tỉ tỉ đã thoa thuốc cho tiểu nữ nên tiểu nữ thấy đỡ hơn rồi.
Nữ Thần Y đáp, chợt nàng dừng chân không đi nữa.
- Nàng làm sao vậy? - Tế Độ hỏi bằng giọng lo lắng - Chân nàng cũng bị họ đánh bị thương à?
Nữ Thần Y nhích ra khỏi Tế Độ một bước trước khi lắc đầu.
- Nàng đau lưng à?
Tế Độ tiến lại gần Nữ Thần Y, nói.
Nữ Thần Y lại lắc đầu, tiếp tục nhích ra xa Tế Độ thêm một bước nữa. Nàng cũng nhìn chàng dò xét từ đầu đến chân và kêu lớn:
- Không được lại gần!
Tế Độ ngạc nhiên đứng lại, mở to mắt nhìn Nữ Thần Y, nhủ bụng nàng làm sao vậy nhỉ? Nàng bị đánh trúng đầu nên trở thành ngớ ngẩn ư? Nàng đang nghĩ chàng là ai đây, tay sai của Yên Hồng hay là kẻ cướp, bọn lính áo đỏ ư? Tế Độ mở miệng định hỏi Nữ Thần Y có chuyện gì xảy ra với nàng nhưng chàng ngạc nhiên tới độ không thể nói thành lời. Đang lúc chàng ngớ người suy nghĩ thì Nữ Thần Y cúi đầu lí nhí:
- Lúc nãy do tiểu nữ quên. Trong ba năm qua tiểu nữ đã rất cố gắng bỏ thói quen đó rồi.
Tế Độ mở to cặp mắt không hiểu Nữ Thần Y nói gì. Chàng trông nàng lúc này rất giống một đứa trẻ trót dại gây ra tội lỗi gì đó đang không biết làm sao cho phải, chợt, chàng sực nhớ lời mình đã nói với nàng nếu nàng còn tiếp tục cắn môi...
Tế Độ chưa kịp giải thích, Nữ Thần Y quay người vội vã bỏ chạy về hướng tân giả khố, y như người chạy trốn bọn ôn dịch. Tế Độ vội sải chân đuổi theo. Do Nữ Thần Y cắm đầu cắm cổ chạy nên có mấy lần nàng trượt chân. Tế Độ thấy Nữ Thần Y suýt ngã, vừa đuổi theo nàng vừa kêu rối rít:
- Này, này, nàng đừng chạy nhanh quá coi chừng té!
Nữ Thần Y càng chạy nhanh hơn, còn vài bước nữa là nàng chạy vào trong sân tân giả khố nhưng Tế Độ đuổi kịp và túm lấy tay nàng. Nữ Thần Y buộc phải dừng chân, còn đang ra sức giãy ra, Tế Độ ngửa cổ lên trời than:
- Trời ạ! Năm đó ta chỉ nói đùa với nàng thôi, nàng thật sự tin ư? Ta thấy nàng ngày ngày bị giam trong bốn bức tường vươn thẳng lên trời không có một chút không khí trong sạch gì nên muốn đưa nàng ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành!
Nét sợ hãi vẫn hiện rõ trên mặt Nữ Thần Y. Lại một lần nữa, Tế Độ thấy nàng nhìn chàng xét nét từ đầu đến chân. Chàng như muốn thu mình trước cái nhìn đó của nàng, chàng biết nàng đang hình dung ra chàng là một con quỷ dâm dục chuyên đi bắt cóc dân nữ rồi giam giữ trong phủ... Ánh mắt nàng không thể nào giấu đi đâu được. Chưa lúc nào như trong khoảnh khắc này chàng ao ước mình không phải cao lớn và lực lưỡng đáng sợ thế này.
Tế Độ buông tay Nữ Thần Y. Chàng thụt lùi một bước, giơ hai tay lên định kéo hai vạt áo choàng lại mới sực nhớ áo choàng của chàng đang nằm trên người nàng, nhưng cho dù chàng có vận áo choàng và kéo kín lại cũng không che được thân hình cơ bắp cuồn cuộn của mình.
Tế Độ dùng ánh nhìn dịu dàng nhất có thể, và chàng cũng cố lấy giọng nói dịu dàng nhất có thể nói với Nữ Thần Y:
- Tiện thể ta muốn đưa nàng đến một nơi để nàng thưởng thức các món ăn miền Nam. Đã lâu nàng không được ăn những món ăn miền Nam rồi, phải không?
Nữ Thần Y thôi không vùng vẫy, nàng cố nén hơi thở dốc nhưng nỗi sợ hãi còn chưa tan hẳn, nàng vẫn mở to đôi mắt nhìn lên Tế Độ không chớp. Miệng hé mở, Nữ Thần Y ấp a ấp úng, nửa vui mừng nửa thẹn nửa hãi, do dự mãi mới nói ra được một câu:
- Xin lỗi, lúc nãy tiểu nữ hiểu lầm ngài.
Tế Độ nhìn cô gái trước mặt chàng, hình ảnh người con gái thân mình thon thả thắt đáy lưng ong với dáng vẻ sợ sệt và khuôn mặt thanh tao thuần khiết như băng như tuyết, nói:
- Không sao – Chàng hất đầu - Đi thôi. Ngôn Tình Hài
Nói rồi quay mình bước đi.
Nữ Thần Y thở phào đi theo Tế Độ, quả thật suốt quãng thời gian dài phải sống ở nơi tha hương hai từ day dứt không thể diễn tả nổi cảm giác trong lòng nàng. Nàng nhớ Tây Hồ, năm xưa nàng thường hay ra giặt áo bên hồ nên ngày nào nàng cũng trông cảnh nhớ nhà, may mắn là những tháng ngày qua còn có Vân Anh bầu bạn cùng nàng. Nhưng năm nay Vân Anh đã đến tuổi xuất cung rồi, như vậy sẽ chỉ còn mỗi hàng cây bạch quả làm bạn với nàng. Còn chàng, Nữ Thần Y cụp mắt bước bên cạnh Tế Độ, nàng không dám tin chàng sẽ đến gặp nàng mãi cho tới khi nàng xuôi tay nhắm mắt lìa bỏ cõi đời này.
Tế Độ như đọc được suy nghĩ trong đầu Nữ Thần Y, chàng vừa đi bên cạnh nàng vừa đưa tay vuốt mấy sợi tóc bị gió làm xổ ra khỏi bím tóc đen nhánh của nàng. Khuôn mặt trắng nhợt của Nữ Thần Y lại tiếp tục ửng hồng khi Tế Độ vuốt mấy sợi tóc nàng xong vén những sợi tóc đi lạc đó ra sau gáy nàng.
- Nàng cũng không cần phải sợ ta – Tế Độ vừa giúp Nữ Thần Y chỉnh trang bím tóc cho gọn gàng vừa nói - Mà chính ta phải sợ nàng mới phải. Vì tất cả những niềm hạnh phúc của đời ta đều quấn trọn trong những sợi tóc nhỏ bé này của nàng. Cho dù nàng không chịu theo ta cũng không sao hết, ta vẫn đến tân giả khố hằng đêm giúp nàng giặt đồ, nàng sẽ không bao giờ cảm thấy lẻ loi một mình.
Nữ Thần Y ngẩng đầu nhìn Tế Độ rồi lại cúi xuống, nước mắt ứa ra đọng đầy tròng mắt nàng, mấy giọt lệ chỉ chờ nàng chớp mắt một cái là chảy xuống thành giọt ngay. Lúc nãy chàng xuất hiện kịp thời và giải cứu nàng trước trận đòn từ Yên Hồng đã khiến nàng xúc động tràn trề, cho nên trong giây phút này dường như nàng muốn nói với chàng rằng chàng đã sai rồi, nàng thật sự muốn theo chàng, để chàng sắp đặt hết mọi việc cho cuộc sống về sau của hai người và nàng sẽ theo chàng đến cuối cuộc đời.
Nhưng Nữ Thần Y chỉ rưng rưng nước mắt nhìn xuống đất. Hai người đi đến Trường Tinh môn. Cấm vệ quân đang canh gác tả hữu Trường Tinh môn thấy Tế Độ đến vội khom mình kính cẩn chào chàng rồi không chờ chàng phải lấy lệnh bài, hai tên lính liền mở cánh cổng cho chàng xuất cung.
Cỗ xe của Tế Độ đậu bên ngoài Trường Tinh môn nhưng Nữ Thần Y nói không muốn ngồi xe nên Tế Độ bèn cùng nàng thả bộ đến Đông Thành.
(còn tiếp)