Lúc này là cuối giờ Hợi, trời mưa tầm tã, Tân Nguyên không hồi cung mà nhờ Tiểu Điệp đưa nàng đến Vô Định Hà.
Tiểu Điệp ngồi trước đầu xe, mặc áo mưa, đội nón rơm to vành, đánh cỗ xe chở Tân Nguyên tới Vô Định Hà.
Tân Nguyên bỏ mặc trời đang mưa, xuống xe bước lên cầu.
Tiểu Điệp nhảy xuống đất, đi theo Tân Nguyên. Vừa đi Tiểu Điệp vừa căng dù che cho Tân Nguyên.
Hai người đứng nhìn tân giả khố thật lâu, Tiểu Điệp lên tiếng:
- Em thật không ngờ Tần Thiên Văn hộ tống xa giá đến Chiêu Tây Lăng.
Tân Nguyên gật đầu. Tiểu Điệp nói:
- Cách cách nghĩ chàng ấy sẽ tiếp tục ở lại kinh thành không?
Tân Nguyên lại gật đầu.
Trong lòng Tiểu Điệp vẫn hoang mang khó tin. Tiểu Điệp chớp chớp đôi mắt, nghĩ ngợi một lúc, nói:
- Bỏ mặc thân phận đương gia của lúc xưa, theo hoàng thượng chúng ta, vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục ư?
Tân Nguyên tiếp tục gật đầu:
- Năm xưa, những lời Nhạc tướng quân và Định Viễn đại tướng quân đã lay động được chàng chín phần. Chỉ là chàng vẫn còn nghĩ đến tình nghĩa với Cửu Nạn sư thái và thân phận đương gia nên mới không chịu bước xuống bậc thang lúc đó. Bây giờ thì khác, Nữ Thần Y đứng dưới bậc thang, với tình yêu chàng dành cho Nữ Thần Y, chàng buộc phải bước xuống để được ở bên nàng ấy.
Tân Nguyên dứt lời nét lo lắng trên mặt Tiểu Điệp dần dần biến mất. Tiểu Điệp nói bằng giọng cực kỳ trìu mến:
- Một đại trượng phu, phú quý không hề lay chuyển, lao tù không hề khuất phục, mà chịu buông bỏ thân phận và lời thề với các bằng hữu chỉ vì lời nói của một cô nương. Chuyện tình yêu thật kỳ diệu đến khó tin.
Tân Nguyên nói:
- Ở trong cõi Ta Bà, không gì là tuyệt đối cả, vật cứng rắn thế nào cũng có chỗ yếu, đàn ông cứng rắn cỡ nào cũng có nhược điểm.
Tân Nguyên nói xong mắt ngân ngấn nước.
Tiểu Điệp thấy chủ nhân sắp khóc, không nói gì thêm, lặng lẽ đặt tay lên vai Tân Nguyên.
Mặc dù đang có Tiểu Điệp cạnh bên, và cái siết vai đầy mạnh mẽ nhưng Tân Nguyên vẫn cảm thấy quanh nàng là một nỗi cô đơn trống trải đến cùng cực.
Tân Nguyên dời mắt từ tân giả khố sang dãy Kim Sơn phía xa xa, thấy hai đỉnh núi nằm kề nhau, như hai mái đầu xanh, đang tựa vào nhau, tạo thành một bức tranh sống chết bên nhau vĩnh viễn cùng trời đất.
Tân Nguyên nhớ lại buổi sáng hôm nàng đưa Nữ Thần Y đến cô nhi viện. Sau khi Nữ Thần Y vào chái sảnh, Tân Nguyên vốn không hề rời khỏi cô nhi viện. Nàng đã đứng trong đại sảnh nhìn Nữ Thần Y chờ Cửu Dương bên chiếc bàn đặt cối xay trà. Tân Nguyên chứng kiến rõ nét mừng rỡ hiện lên trên mặt Cửu Dương. Chàng vòng đôi cánh tay ôm lấy Nữ Thần Y, chạm trán chàng vào trán Nữ Thần Y. Khi Cửu Dương cười, Tân Nguyên nhớ lúc ấy chàng đã không cười bằng miệng như những lúc chàng cười với nàng, Tiểu Tường, Phi Yến, mà cười bằng mắt. Mà khi một người biết cười bằng mắt thì tình yêu phải bốc lên cao độ lắm rồi.
Mặc dù trước đó nhiều ngày, nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng trời đất vẫn đảo lộn trước mặt nàng. Tân Nguyên nhớ nàng đã phải liên tục nhủ bụng không ai có thể xứng với chàng hơn Nữ Thần Y được. Hai người họ là thanh mai trúc mã, có quá nhiều kỷ niệm bên bờ Tây Hồ, trên con đường sỏi. Khung cảnh Tây Hồ nên thơ, nước hồ trong vắt, đôi trẻ ngập đầy sức sống như cây cỏ ở nơi ấy.
Tân Nguyên nhớ rất nhiều lần nàng thấy Cửu Dương vẽ hình Hàng Châu lên lồng đèn, nhưng sau khi Triệu Phật Tiêu tiếp quản Giang Nam, Thanh Tịnh Tự không còn, Hắc Viện cũng điêu tàn, vì vậy Nữ Thần Y là một mảnh của Hàng Châu còn sót lại. Tình yêu chàng dành cho nàng ấy, là cả một sự kết hợp bởi tình yêu chàng dành cho đất đai, nguồn cội và những kỷ niệm dồi dào của thuở thiếu thời, trong một chuỗi ngày, tháng, năm, đằng đẵng ở vùng sông nước miền Nam.
Bởi hai người trưởng thành bên nhau nên mối quan hệ giữa hai người như tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu. Tân Nguyên nhủ bụng Nữ Thần Y nắm rõ suy nghĩ của chàng nên sau bao năm gặp mặt đã lập tức nói điều chàng muốn nghe. Cũng giống như uống rượu gặp người tri kỷ thì ngàn chén vẫn ít, còn nói chuyện với người không tâm đầu ý hợp thì nửa câu đã là quá nhiều rồi.
Mấy năm nay Tân Nguyên biết rõ lắm lúc Cửu Dương không để ý tới nàng. Khi nàng bên chàng, chàng thường im lặng. Cũng có khi Tân Nguyên trông thấy Cửu Dương ngó nàng chăm chú nhưng nàng biết chàng chẳng nhìn thấy nàng. Giữa chàng và nàng như luôn có một bức tường. Cũng có khi, sau những buổi làm bột trà xong, chàng ngồi tán gẫu với nàng, song lại khuyên nàng không nên rời khỏi hoàng cung vì bên ngoài xô bồ hỗn tạp. Tân Nguyên hiểu chàng muốn tránh mặt nàng nên mới nói như thế, nhưng nàng lại tự lừa dối lòng đó là lời quan tâm chàng dành cho nàng và nàng đã xúc động, vui vẻ cả ngày. Thực sự thì để có lý do chính đáng gặp chàng, nàng đã bảo nàng không biết một chút gì về nghệ thuật ẩm trà.
Mưa tạnh, Tân Nguyên cúi mặt nhìn sông Vô Định, nhưng trời khuya nên nàng chẳng thể tìm thấy bóng mình trong nước. Hay diện mạo nàng đã hoàn toàn bị lấn lướt bởi diện mạo Nữ Thần Y mất rồi? Ngoài là thanh mai trúc mã, nàng ấy còn sở hữu cặp mắt buồn đến xót xa, gợi cho nam nhân cảm giác nhớ nhung, sâu sắc, da diết khôn nguôi.
Tân Nguyên nhìn nước chảy xiết dưới gầm cầu Vô Định, nước chảy thật nhanh và mạnh, xáo trộn như lòng nàng đêm này. Có ai đó đã nói thời gian thích hợp gặp một người thích hợp là hạnh phúc, thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp là sai lầm, thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp là viển vông, thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là tiếc nuối. Vậy thì, thà không gặp chàng trong đêm hội Đèn Trời năm đó còn hơn!
Lại có người nói điều cấm kị nhất trong tình yêu là yêu người đã có người yêu rồi, vì ta sẽ biến bản thân trở thành người khờ dại nhất. Hồi còn nhỏ, nàng từng khẳng định sẽ không bao giờ làm kẻ khờ dại ấy. Thế mà giờ đây, nàng lại trở thành người mà nàng không muốn trở thành chút nào. Tại sao định mệnh lại không cho nàng gặp chàng sớm hơn? Vậy chi bằng hai người không gặp nhau. Nàng đã hành hạ trái tim với bao câu nói giằng xé như thế đấy.
Sau chuyện xảy ra ở núi Ngũ Đài, Tân Nguyên đã dặn bản thân nàng rằng không được yêu chàng nữa, không quan tâm nữa. Nhưng chỉ cần gặp chàng, thấy chàng cười, tim nàng lại rung động như lần đầu. Chàng thật khôi ngô, diện mạo toát lên những đường nét chững chạc của người đàn ông từng trải. Chàng là mẫu đàn ông nàng ưa thích. Trong suy nghĩ của nàng, chàng học cao, hiểu rộng, ăn nói nho nhã, hành động đúng đắn, chính trực. Nàng vừa sùng bái vừa yêu chàng. Nếu chàng đáp trả tình yêu của nàng thì thật lý tưởng, tốt đẹp biết bao nhiêu.
Tiểu Điệp nhìn Tân Nguyên đứng lặng trên cầu Vô Định, không rõ ánh mắt Tân Nguyên đang nhìn nơi nào? Nhưng sao dáng đứng của Tân Nguyên, trông vô cùng lẻ loi, cô độc, như xa cách cả thế gian này vậy. Chưa bao giờ Tiểu Điệp trông thấy thần tình chủ nhân toát ra vẻ bơ vơ, lạc lõng và trơ trọi như buổi tối đêm nay.
Hết