Sau khi an táng Hiếu Trang xong, Tế Độ về kinh thành. Từ đó trở đi, chàng nằm suốt trên giường ngủ của chàng trong phủ Định Viễn lúc mê lúc tỉnh. Những khi Tế Độ thức dậy, chàng nhìn ngự y liên tục ra vào phòng mà chóng cả mặt. Mỗi ngày, cứ cách vài canh giờ, chàng lại còn phải bị đánh thức để ngâm mình trong chậu nước thuốc. Mùi vị của những loại thảo dược khiến lòng chàng chua chát càng thêm đắng cay.
Hằng ngày, Tân Nguyên đều đến thăm Tế Độ, nhưng chỉ lặng lẽ ngồi bên giường nhìn chàng. Tế Độ không đủ sức ngồi dậy hầu chuyện Tân Nguyên. Tuy nhiên, Tân Nguyên không hề trách. Thường thì mỗi lần nàng đến đều là ngồi bất động suốt mấy canh giờ bên giường quan sát Tế Độ ngủ. Nàng trông lồng ngực chàng phập phồng những hơi thở ngắn. Đôi lúc trong cơn mê sảng, nàng nghe chàng gọi: “Nữ Thần Y…” Những lần như thế, Tân Nguyên muốn đi tìm Nữ Thần Y hủy bỏ kế hoạch mà nàng và Hiếu Trang đã thuyết phục Nữ Thần Y làm…
Chiều nay, Tân Nguyên lại đến thăm Tế Độ. Chàng đang ngủ say. Tân Nguyên áp một bàn tay nàng lên má chàng. Mặc dù nàng không có tình cảm nam nữ đặc biệt với chàng nhưng từ nhỏ Tân Nguyên đã quen biết chàng nên đối với nàng, Tế Độ như người bạn thân. Nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của Cửu Dương và Nữ Thần Y trong cuộc đời này thì nàng cùng Tế Độ đã sớm thành đôi rồi.
Tân Nguyên thu tay về, nghĩ tới Hà Tử Lăng. Tân Nguyên nhận thấy nàng cũng như Hà Tử Lăng đều là những cô gái lâm phải cảnh yêu đơn phương nhưng dẫu sao nàng cũng còn may mắn hơn Hà Tử Lăng nhiều lắm.
Tân Nguyên nhớ lần đầu nàng gặp Hà Tử Lăng trong phủ Định Viễn. Nàng cứ tưởng nàng quá nhạy cảm nên cảm thấy Hà Tử Lăng có điều không ổn. Tuy sắc mặt Hà Tử Lăng dịu dàng như nước nhưng không che giấu được tia thù hận in sâu nơi đáy mắt. Tân Nguyên nhớ nàng đã thấy rất kỳ quái. Bây giờ, nàng hiểu thì ra Hà Tử Lăng vào phủ Định Viễn là để tìm cách báo thù cho cha. Thật là một cô gái đáng thương, khi ông Trời đã sắp xếp cho một số phận và kết cục quá bi thảm như vậy.
Tân Nguyên thở dài nhìn Tế Độ, nghĩ đến mấy lời chàng nói với nàng sau khi chàng trở về từ Chiêu Tây Lăng. Tế Độ bảo trước khi Hà Tử Lăng chết đã nhắn chàng về tạ lỗi với nàng. “Hành động thiêu cháy chùa Nam Sơn trên núi Ngũ Đài thật là lỗ mãng, lỗ mãng hết sức, lỗ mãng vô cùng!” Hà Tử Lăng nói chuyện tày trời đó đã khiến Hà Tử Lăng cảm thấy vô cùng ân hận, may mà Cửu Dương nhảy xuống vực thẳm bình an vô sự.
Đương lúc trầm ngâm suy nghĩ về Hà Tử Lăng, Tân Nguyên chợt nghe tiếng gõ cửa. Lôi Kiến Minh và a hoàn Tiểu Tuyền đi vào phòng. Lôi Kiến Minh bưng khay thuốc bước lại gần giường, cúi đầu hạ bái Tân Nguyên, nói:
- Lão nô đến cắt băng thay thuốc cho tướng quân.
Tân Nguyên gật đầu, đứng lên khỏi ghế, lui khỏi giường. Tiểu Tuyền vén tấm chăn đang đắp ngang vai Tế Độ xuống eo chàng, cởi hàng cúc áo trên mình chàng ra.
Lôi Kiến Minh ngồi lên chiếc ghế vừa nãy Tân Nguyên ngồi, tháo miếng vải quấn một bên vai Tế Độ xuống, đặt lên khay thuốc, sau đó rắc thuốc vào vết thương rồi dùng miếng vải trắng mới băng lại.
Xong việc, Lôi Kiến Minh cài cúc áo và đắp chăn cho chàng. Ông lão cúi chào Tân Nguyên lần nữa, trước khi bưng khay thuốc rời khỏi phòng.
Tiểu Tuyền trù trừ bên giường chưa muốn theo Lôi Kiến Minh ra ngoài. Tiểu Tuyền vờ chỉnh sửa tấm chăn trên mình Tế Độ.
- Cách cách – Tiểu Tuyền nói - Không biết cách cách có thể nào đến cô nhi viện mời Nữ Thần Y cô nương đến đây không? Ngày nào tướng quân cũng nằm mơ gọi cô ấy. Nô tì đã bàn chuyện này với Lôi lão, nhưng Lôi lão một mực không đồng ý cho nô tì đến cô nhi viện.
Tiểu Tuyền nói xong, Tân Nguyên lắc đầu:
- Chúng ta nên làm theo lời Lôi nhị thúc.
Tiểu Tuyền nghe vậy dừng tay lại, nhìn Tân Nguyên bằng cặp mắt khó hiểu. Đoạn, Tiểu Tuyền nhún chân làm lễ bái chào Tân Nguyên rồi đi một mạch ra khỏi phòng.
Tân Nguyên nghe Tiểu Tuyền lẩm bẩm trước khi Tiểu Tuyền đóng cửa phòng ngủ:
- Tại sao không mời Nữ Thần Y cô nương tới bắt mạch trị thương cho ngài ấy? Mặc dù nọc độc trên vai ngài đã được giải nhưng ngài vẫn không tỉnh hẳn dậy. Mà sự hiện diện của cô gái đó ở phủ Định Viễn còn hiệu quả hơn bồn nước chứa nhân sâm ngàn năm và đinh lăng nhiều!
Tân Nguyên khẽ lắc đầu, thầm khâm phục sự hiểu chuyện của Lôi Kiến Minh, còn a hoàn trẻ người non dạ kia…
Nữ Thần Y không nên xuất hiện trước mặt Tế Độ. Vì sự việc đi đến nước cờ này, không nên tiếp tục gieo vào lòng chàng thêm mộng tưởng nào, không nên để chàng trông đợi điều gì từ Nữ Thần Y nữa. Nếu chàng không gặp, sẽ không tiếc nuối, không tương tư. Nhưng, Tân Nguyên thành thật nghĩ, hiện thời nàng cũng đang ở trong hoàn cảnh như Tế Độ. Mà nàng thì cũng có cam lòng dẹp bỏ hình bóng Cửu Dương trong lòng nàng đâu!
(còn tiếp)