(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 518




Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Nói thật, từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua lôi kiếp. Lôi kiếp đối với quỷ tu mà nói, bị đánh một cái đó còn không phải là hồn phi phách tán sao?


Nhưng hiện tại nàng cũng là quỷ tu, vậy mà phải độ lôi kiếp.


Đậu má, có thể bị chết rất khó xem hay không đây?


Ách... có lẽ cũng sẽ không chết thật sự khó coi.


Cuối cùng.... sẽ thật sự hồn phi phách tán sao!


"Ầm..."


Vu Hoan khởi động Linh Hồn Chi Lực bao lấy mình, tia chớp đánh trúng nàng, sức mạnh lập tức tán loạn, nàng chỉ cảm thấy có một dòng điện lưu mạnh mẽ xuyên qua thân thể của nàng, khắp người đều cảm giác được đau đớn.


Nàng còn chưa có phản ứng lại thì lại có một tia chớp đánh xuống người nàng, nàng không ổn định được thân thể, trực tiếp rớt xuống dưới. Nhưng chỉ rơi xuống trong một giây, nàng lại được một cổ sức mạnh vô hình nâng dậy, một cái trận pháp cổ xưa màu đen triển khai dưới chân nàng.


Đau! Đau! Đau!


Đây là cảm giác duy nhất của Vu Hoan.


Tia chớp kia đánh vào trên người nàng, xương cốt đều như bị nghiền nát, từ làn da xuyên qua máu thịt đều như đang kêu gào đau đớn. Nhưng mà chẳng bao lâu, những xương cốt đó lại bắt đầu nối lại.


Vỡ vụn, ghép nối.


Cứ lặp đi lặp lại như thế.


Nàng còn nhớ có người từng nói, càng chống cự lôi kiếp, uy lực sẽ càng lớn hơn.


Nhưng mà không chống cự, ai bị sét đánh lâu như vậy, còn có thể sống sót nữa?


Vu Hoan bất chấp cái gì giă tăng hay không gia tăng uy lực, điều động sức mạnh có trong cơ thể, bắt đầu chống cự.


"Rầm!"


Lại là một đạo rơi xuống.


Sức mạnh Vu Hoan ngưng tụ được, trực tiếp bị đánh tan.


Nàng bị sét đánh đến tan nát cõi lòng.


Thì ra tổng kết ra sự không chống cự cũng là có đạo lý, căn bản là chống cự không được chứ sao nữa!


Vu Hoan tổng kết lại kinh nghiệm, tia chớp đánh xuống rất nhiều, nhưng đánh ở trên người nàng đều là cánh tay thô, hơn nữa có khoảng cách, điều đó cho nàng có thời gian thở dốc.


Điều chỉnh lại chiến thuật, Vu Hoan trực tiếp cho nó đánh, chỉ bảo vệ tâm mạch, sau đó nhân dịp khoảng cách thời gian ngắn kia nhanh chóng khôi phục thể lực.


Phương pháp này hiển nhiên rất có hiệu quả, ngoại trừ lúc nàng bị đánh có chút sống không bằng chết, lúc xương cốt toàn thân nối lại đau đớn muốn chết thì sau đó cũng tốt hơn nhiều rồi.


9981 đạo thiên lôi.


Một đạo cuối cùng đánh xuống, trận pháp dưới chân Vu Hoan chợt xoay tròn với tốc độ rất nhanh, một cổ sức mạnh từ trước đến nay nàng chưa từng cảm nhận được lan tràn ra khỏi trận pháp bao vây lấy nàng.


Cổ sức mạnh kia, rất đặc biệt, nàng có thể nhìn thấy nơi rất xa, người bên kia đang làm cái gì nàng đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Nàng cảm giác được có một loại nắm giữ càn khôn, giống như thế giới này đều dưới sự khống chế của nàng.


[Đại đạo chi tôn, chư thần vì giám, chính tà âm dương... duy phá mà đứng, Thanh Dương Vu Hoan, Tà Thần lập!]


Âm thanh xa xưa từ phía chân trời truyền xuống, như có chú văn cổ xưa dẫn dắt ánh sáng đột phá mây đen, bắn vào giữa mày Vu Hoan, một đường tia chớp thình lình xuất hiện ở mi tâm nàng.


Y phục trên người cũng trong nháy mắt được thay đổi, tuy vẫn là màu đen như cũ, nhưng hoa văn trên đó đã được thay đổi thành đồ án sương mù mờ ảo.


Vu Hoan cảm giác giữa mày có chút nóng bỏng, nàng duỗi tay sờ sờ, lại không có cảm giác gì.


Trong cơ thể lưu chuyển đã không phải là Linh Hồn Chi Lực nữa, mà là thần lực.


Thần lực là màu vàng, nhưng nàng nhìn thấy rõ ràng thần lực của nàng không phải là màu vàng, mà ở giữa trung tâm là màu đen, xung quanh hai bên nhiễm ánh sáng màu vàng.


Dưới chân nàng dẫm lên trận pháp lưu chuyển sương đen, đứng trên chín tầng trời, quanh thân vờn quanh vầng sáng, trang nghiêm mà nghiêm túc.


Tư Hoàng ngửa đầu nhìn, khóe môi cong lên cười nhạt, tia cưng chiều trong mắt không hề giảm.


Vị Thần thứ ba của thế gian.


[Đại đạo vi tôn, chư thần vì giám, chính tà âm dương...]


Âm thanh phía trước bỗng dưng vang lên, vẻ mặt Vu Hoan ngu người nhìn về phía không trung.


Vừa rồi hình như chỉ có một mình nàng độ kiếp thôi đúng không?


Đây còn có ai muốn phong Thần nữa?


Kiên nhẫn nghe xong một lời kịch dài cũ rích.


[Duy phá mà đứng, Dung Chiêu, Kiếm Thần lập!]


"Phụt..." Vu Hoan nhìn về phía Dung Chiêu, vậy cũng được nữa hả?


Độ kiếp rõ ràng chỉ có một mình nàng thôi mà!


Vì cái lông gì Dung Chiêu cũng phong Thần?


Đây đờ mờ không công bằng!


Giữa mày Dung Chiêu xuất hiện một đồ án hình thanh kiếm nhỏ, mà trên y phục trên người hắn ngoại trừ màu sắc có gia tăng một chút thì cũng không có gì thay đổi, dưới chân hắn dẫm lên là một trận pháp màu vàng.


Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hoan, vừa lúc chạm vào trong tầm mắt nàng.


Không cần đoán cũng biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, khẳng định rất buồn bực.


Tư Hoàng yên lặng đỡ trán, đến, vị Thần thứ tư.


"Nguyệt Thù!" Tiếng gầm to giận dữ lôi lại lực chú ý của những người khác.


Bọn họ lập tức nhìn về phía dưới, đối diện Sáng Thế Thần đứng một nam nhân, quanh thân đều có ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt, ánh lên khuôn mặt trắng nõn của hắn, vô cùng quỷ dị.


"Đây là Ma Thần?" Vu Hoan lẩm bẩm một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia hài hước, lập tức lao về phía dưới.


Cái cấm chế lúc trước ngăn cản Tư Hoàng kia, lúc này ở trước mặt Vu Hoan không hề có tính uy hiếp, nhẹ nhàng đã xuyên qua rồi.


Nguyệt Thù bình tĩnh nhìn Vu Hoan: "Ngươi quả nhiên là đặc biệt."


Đại đạo vẫn chưa bổ toàn, nàng cũng đã phong Thần...


Vu Hoan cũng không nói móc Nguyệt Thù, trực tiếp đi đến trước mặt nam nhân kia: "Ma Thần? Chậc chậc... lớn lên..."


Xốc bàn, vì cái lông gì đã phong Thần rồi mà chứng mù mặt vẫn không tốt lên?


"Thần?" Ma Thần chán ghét nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái: "Hừ, dưới đại đạo không được đầy đủ, vậy mà còn có ngươi có thể đột phá thành Thần, tiểu nha đầu, ngươi tu luyện ma thuật gì đấy?"


Nha đầu này đầy người tà khí, tuyệt đối không phải là dùng chiêu thức bình thường gì ra tới.


Vu Hoan: "..."


Sao nàng lại tu luyện tà thuật?


Được rồi, tuy rằng phong hào của nàng là Tà Thần không sai, nhưng nàng đi theo con đường quỷ tu bình thường, làm gì tu luyện tà thuật chứ?


Vừa mới có hứng thú với Ma Thần, bị hắn hỏi như vậy, Vu Hoan lập tức mất đi hứng thú.


Nàng thối lui đến giữa hai người: "Các ngươi muốn đánh hay là cãi nhau? Tốc độ nhanh lên, làm xong rồi ta muốn đi thử năng lực mới của ta, xem có thể một phát một là có thể diệt được một cái đại lục hay không."


Nguyệt Thù: "..."


Ma Thần: "..."


"Nhìn ta như vậy làm gì?" Vu Hoan nhìn trái nhìn phải, há miệng thở dốc, ngay sau đó đã bị người từ phía sau bịt miệng: "Ưm..."


"Đừng quấy rối." Dung Chiêu kéo nàng về phía bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ.


Mặc kệ nàng có thân phận gì, đều chỉ e không loạn như cũ.


Ánh mắt Ma Thần nhìn Vu Hoan nhiều thêm vài phần hưng phấn: "Tiểu nha đầu phong cái gì Thần?"


"Ma Thần..." Nguyệt Thù muốn cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người này, cứ có cảm giác hai người này mà còn nói chuyện nữa, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt.


"Tà Thần á, nhưng mà ta càng thích danh hiệu của ngươi hơn." Vu Hoan bẻ tay Dung Chiêu ra, nhanh chóng nói một câu.


"Tà Thần, rất hợp với ngươi." Ma Thần đánh giá Vu Hoan từ trên xuống dưới mấy lần, chân thành nói ra lời mời: "Tiểu nha đầu, có hứng thú cùng bản tôn đi du lịch vòng quanh thế giới hay không?"


Nguyệt Thù: "..."


Lần trước du lịch vòng quanh thế giới, khiến toàn bộ sinh linh trên thế giới đều du lịch không còn nữa, lần này còn đi cùng nha đầu này, là muốn đem toàn bộ thế giới đều du lịch không còn nữa sao?


"Không đi."


Nguyệt Thù còn đang suy nghĩ như thế nào cắt ngang hai người, đã nghe Vu Hoan quyết đoán từ chối, lập tức phở phào nhẹ nhõm.


Sắc mặt Ma Thần đột nhiên âm trầm xuống: "Vì sao?"


"Muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?" Vu Hoan phất bay tay Dung Chiêu muốn che miệng mình lại, bất mãn trừng hắn: "Ta cũng không có đánh nhau, nói chuyện phiếm mà chàng cũng không cho à?"


". . ."