Đặt tờ báo trên tay xuống, Dạ Cô Tinh cong môi cười nhạt, theo sau đó là tiếng thở dài đầy ẩn ý, rồi phóng tầm mắt ra ngoài khung cửa sổ, người đàn ông cao lớn ôm lấy đứa bé nhỏ nhắn xinh xắn đứng giữa vườn hoa muôn hồng nghìn tía, ngào ngạt hương thơm!
Cô nghĩ, dù có lạnh lùng cứng rắn như thép thì khi yêu cũng trở nên ấm áp dịu dàng, không phải sao?
“A… a a…”
Góc áo khẽ nhúc nhích, Dạ Cô Tinh cúi đầu, nhìn thấy con trai mình nằm bò ở trên sô pha, đang duỗi ra một đôi chân nhỏ đập phịch phịch lung tung, đôi mắt trong veo, tựa như được gột rửa bởi dòng suối mát lành giữa khe núi, khiến cả trái tim cô cũng tan chảy theo.
Chỉ thấy cô vươn tay ôm con trai vào lòng, đầu của tên nhóc con này cũng ủi loạn trước ngực mẹ mình, cái miệng nhỏ nhắn chép chép, một dòng nước miếng óng ánh chảy xuống, Dạ Cô Tinh mỉm cười, vươn tay lau lau cho nó: “Con trai à, sao con lại đói bụng rồi? Rõ ràng vừa nãy đã được ăn rồi… Chúng ta đi tìm cha con thôi——”
Khi Dạ Cô Tinh ôm con trai cách An Tuyển Hoàng tầm ba bước, An Tuyển Hoàng đang nói chuyện với cô bé, cô bé lắng tai chú ý nghe, càng nghe, độ cong khoé môi càng lớn.
“Bé Húc à, kêu một tiếng cha xem nào.”
“A a… Phốc a…. “ Cô bé khoa tay múa chân, chép chép cái miệng nhỏ nhả bong bóng, nước miếng phun khắp mặt An Tuyển Hoàng, anh lại không có cảm giác gì, vẫn vui cười như cũ.
“Con gái ngoan, gọi cha đi. Cha—- cha —- gọi rồi sẽ cho con sữa uống. “ Đây gọi là, dụ dỗ.
“A a.. Phốc…. Phốc a… “ Vừa nghe thấy chữ “sữa”, hai mắt bé An Húc phát sáng, hai cái tay nhỏ vui vẻ vung vẩy, lộ ra cái nướu nho nhỏ màu hồng nhạt.
“Gọi rồi mới có sữa uống, không gọi thì sẽ không có.” An Tuyển Hoàng vô cùng nghiêm túc nói.
Vẻ tươi cười của cô bé dần ngưng lại, nghiêng đầu, đôi mắt to đen trắng rõ ràng chớp chớp, cuối cùng cái miệng nhỏ nhắn sụp xuống, nước mắt bắt đầu đảo quanh đôi mắt, lòng An Tuyển Hoàng mềm nhũn, nhanh chóng vỗ vỗ cái mông nhỏ, để tỏ vẻ an ủi.
“Được rồi, chúng ta không gọi nữa, không gọi nữa…”
Cô bé lại ấm ức hơn, bé còn chưa được uống sữa mà!
“Oa oa oa—-”
Thấy con gái khóc, An Tuyển Hoàng lập tức luống cuống tay chân.
Dạ Cô Tinh đứng ở bên cạnh thấy rất buồn cười, dù trong mắt người ngoài, người đàn ông này có mạnh mẽ đến đâu, thì trước mặt cô và hai đứa nhỏ, anh vẫn có điểm yếu: “Để em dỗ cho…”
Cô bé vừa nhìn thấy cô đã vươn tay ra đòi bế, Dạ Cô Tinh đưa con trai cho An Tuyển Hoàng, còn cô thì đưa tay ra đón lấy cô bé, ôm vào lòng vỗ về, An Húc ngửi được mùi sữa thì không quan tâm tới việc khóc nữa, ủi vào trong ngực của Dạ Cô Tinh..
“Em phát hiện ra dạo gần đây con gái chúng ta nặng lên không ít đâu.” Dạ Cô Tinh ngước nhìn anh.
An Tuyển Hoàng mỉm cười gật đầu: “Đúng là nặng hơn rồi.” Sau đó ước lượng thử con trai mình, động tác không hề nhẹ nhàng như khi bế con gái, An Tuyệt cũng không khóc, bình tĩnh quay đầu lại, bàn chân nhỏ vung vẫy, lại đá mấy phát chào hỏi lên mặt cha mình, rồi đột nhiên nở nụ cười.
An Tuyệt không phải là một đứa bé thích cười, ngày thường hiếm khi cậu nhóc nở một nụ cười, hôm nay dùng chân chào hỏi cha mình vài cái, lại vui cười đến như vậy, Dạ Cô Tinh thầm thở dài, con trai à, rốt cuộc con ghét cha con tới cỡ nào vậy….
Sắc mặt An Tuyển Hoàng tối sầm lại, dù sao cũng là con trai mình, nhịn xuống, không nổi nóng.
Dạ Cô Tinh ở bên cạnh thấy vậy thì cảm thấy rất thú vị, cười như không cười: “Hoàng, sao em cảm thấy anh có thành kiến đối với con trai vậy.”
Người đàn ông sửng sốt: “Có à?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Anh xem, thái độ của anh đối với con gái và con trai hoàn toàn khác nhau.”
An Tuyển Hoàng gật gật đầu, thành thật nói: “Anh thích con gái.”
“Tại sao?” Không phải là đàn ông đều thích con trai để nối dõi tông đường hay sao? Huống chi, là một gia tộc cổ xưa vô cùng chú trọng đến việc truyền thừa huyết mạch như nhà họ An.
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ dịu dàng: “Bởi vì, con gái giống em.”
Khoé môi Dạ Cô Tinh nhếch lên, giả ngốc: “Em cảm thấy con trai cũng rất giống em mà?”
Nghe vậy, An Tuyển Hoàng cẩn thận nhìn con trai, sau đó lắc đầu: “Không giống.”
Dạ Cô Tinh bật cười: “Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, anh đừng có mà thiên vị quá, coi chừng con trai lớn lên lại không thân thiết với anh đấy.”
An Tuyển Hoàng lại có suy nghĩ của riêng mình: “Con trai thì nên chịu đòn, con gái thì nên cưng chiều mới đúng.”
Dạ Cô Tinh liếc anh một cái, tuy rằng nói “con trai nên nuôi trong nghèo khó, con gái thì nên nuôi trong sự giàu sang”, nhưng cũng không thể thiên vị tới mức như vậy được, cứ như thể bé Tuyệt không được cha thương mẹ yêu vậy.
“Em thấy anh cưng chiều con bé, cưng chiều lên tận trời như vậy, con bé sẽ chọc thủng trời luôn đấy!”
An Tuyển Hoàng suy nghĩ một chút: “Không sao, có anh gánh cho con bé.”
Trái tim cô rung động, đúng rồi, người đàn ông này luôn dùng cách riêng của mình để bảo vệ cô, bảo vệ con gái mình, đành bất lực mà thở dài một tiếng: “Chuyện của Dụ Khả Hân, là ý của anh à?”
An Tuyển Hoàng sửng sốt, sau đó gật đầu.
Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Đích thân anh ra tay à?”
“Không, anh giao cho Minh Chiêu làm.”
Lông mày Dạ Cô Tinh hơi nhướn lên: “Anh ta làm như thế nào?”
“Phơi bày những bức ảnh đó, sau đó dẫn các paparazzi tới.”
“Hết rồi?”
An Tuyển Hoàng gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia tàn ác.
“Anh…. phạt Minh Chiêu rồi phải không?”
Theo tính tình của An Tuyển Hoàng, anh sẽ trực tiếp tiễn Dụ Khả Hân đi Tây Thiên luôn, cách thức theo đường vòng như này hiển nhiên không phải phong cách làm việc của anh, đã như vậy, không khó để đoán, nhất định là Minh Chiêu tự mình quyết định, bị phạt là không thể tránh khỏi, quả nhiên——-
“Ừm. Hai mươi roi.”
Dạ Cô Tinh hít một hơi khí lạnh, đừng thấy chỉ có hai mươi roi, nhưng roi đó không phải là vật tầm thường, mà làm bằng gân bò, phủ đầy gai nhọn, một roi giáng xuống, cho dù ngươi có mạnh mẽ cỡ nào, cũng chắc chắn sẽ trầy da tróc vẩy!
“Anh…” Dạ Cô Tinh chỉ có thể cười khổ.
An Tuyển Hoàng duỗi tay ra ôm cô vào lòng: “Không có quy củ, không làm được việc.”
Dạ Cô Tinh khẽ thở dài: “Em biết…”
Cô có rất nhiều cách để đối phó với Dụ Khả Hân, không làm gì cô ta, chỉ là do cảm thấy không cần thiết, loại người như vậy còn không đủ tư cách để làm kẻ thù, vậy thì cô làm sao có thể bận tâm đây? Nhưng lại liên lụy khiến Minh Chiêu phải chịu phạt.
Về lý do tại sao Minh Chiêu lại bất chấp mệnh lệnh của An Tuyển Hoàng, có lẽ Dạ Cô Tinh cũng đoán được phần nào. Tại bữa tiệc đầy tháng, mối quan hệ giữa hai nhà An- Tần đã hoàn toàn tan vỡ với cái chết của Tần Tư Thần, sức ảnh hưởng của ông cụ của nhà họ Tần- Tần Minh Sơn ở trên chính trị không thể coi thường, An Tuyển Hoàng giết cháu gái của ông ta, tương đương với việc làm tổn hại thể diện của nhà họ Tần trước mặt công chúng, không phải vì Tần Tư Thần, đơn giản chỉ là vì hai chữ “thể diện” mà thôi, nhà họ Tần tuyệt đối sẽ không cam lòng từ bỏ!
An Tuyển Hoàng vẫn luôn rất quyết đoán mạnh mẽ, nói một không hai, lần này quyết tâm phải đánh Nhà họ Tần, thậm chí còn có ý định nhổ tận gốc rễ, không cho nhà họ Tần có bất kỳ thời gian hoà hoãn nào, bắt đầu bố trí từ tiệc đầy tháng đêm đó, ngày hôm sau có kết quả, quả thật đánh cho nhà họ Tần không kịp trở tay.
Giờ đây, cuộc tranh đấu giữa hai bên đã bước vào giai đoạn gay cấn, nhà họ An gắt gao chèn ép nhà họ Tần, ép đến chó cùng rứt dậu, nhà họ Tần tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, vào thời điểm mấu chốt này, An Tuyển Hoàng thật sự không nên nhúng tay vào những chuyện nhỏ nhặt này, để tránh bị dính phải mùi máu tanh, lại bị nhà họ Tần nắm thóp. Minh Chiêu làm như vậy, thứ nhất, là tuân theo lời của An Tuyển Hoàng dạy cho cô ta một bài học, thứ hai, là cố gắng làm việc thật kín kẽ, để không gây ra án mạng, tránh thu hút sự chú ý của nhà họ Tần..
Cách làm của Minh Chiêu cũng coi như là suy nghĩ thấu đáo, chỉ là anh ta đã bỏ qua một điểm, tình hình thực tế có thể thay đổi bất cứ lúc nào, lúc nên cắt đứt mà không chịu cắt sẽ bị kéo cho rối loạn theo!
Hoặc, yên lặng theo dõi biến hoá, chờ sau khi nhà họ Tần yên tĩnh lại rồi hãy ra tay đối phó với Dụ Khả Hân, một đòn đoạt mạng!
Hoặc, ra tay bất ngờ, đột nhiên đánh úp, một phát tiễn người đi Tây Thiên luôn.
Minh Chiêu sai ở chỗ, đánh rắn, nhưng lại chừa một hơi tàn, muốn đợi qua một khoảng thời gian nữa mới giết, lại không biết rằng, trong khoảng thời gian này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, kể cả bị rắn quay lại cắn ngược!
Sắc mặt của An Tuyển Hoàng hơi tràm xuống, hiển nhiên anh cũng đã xem những tin tức có liên quan: “Chuyện này không đơn giản, chỗ nào cũng có điểm đáng nghi, anh đã kêu người đi điều tra rồi”
Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ, sau đó quay đầu, nhìn anh mà cười như không cười “Hoàng, anh cảm thấy Dụ Khả Hân đã chết hay chưa?”
Ánh mắt của An Tuyển Hoàng lạnh lẽo, không chút do dự: “Chưa.”
“Tại sao?”
“Cảm giác.”
Dạ Cô Tinh biết điều đó, suýt nữa cô đã quên mất khả năng thiên phú về giác quan của An Tuyển Hoàng không giống với người thường, gần như là có bản năng cảm ứng đối với nguy hiểm.
“Theo ý em thì sao?”
Dạ Cô Tinh từ từ cong môi, nở nụ cười khá ẩn ý, “Em cảm thấy Dụ Khả Hân đã chết, nhưng cũng chưa chết.”
Người đàn ông nhíu mày, hiển nhiên là không thích kiểu trả lời vòng vo này.
Dạ Cô Tinh nói thêm: “Ít nhất, Dụ Khả Hân gây ra scandal kia đã chết rồi.”
“Em nghi ngờ cô ta sẽ thay hình đổi dạng, ngóc đầu trở lại?” An Tuyển Hoàng lúc này đã hiểu ra.
Ánh sáng hưng phấn lóe lên trong đôi mắt trong trẻo người phụ nữ: “Em rất chờ mong…”
Dạ Cô Tinh chợt nhớ ra một việc, tính thử thời gian thì cũng đã hơn 1 tháng rồi, không biết, đối phương có “khoẻ” hay không, xem ra là nên gọi điện thoại để thể hiện sự quan tâm.
…
Mẫn Tuệ Hiền ăn bữa tối hoàn mỹ dưới sự phục vụ của người giúp việc, ngồi đối diện là một người đàn ông trung niên nam tính, lưng thẳng tắp, đôi mắt sắc bén.
Dưới cái nhìn như vậy, Mẫn Tuệ Hiền bình tĩnh không chút lo lắng, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ, tư thế tao nhã giống như một bức họa nổi tiếng của châu Âu thời trung cổ, cổ điển, quý phái.
Lông mi khẽ run, Mẫn Tuệ Hiền cười nhạt ngước mắt, lườm yêu một cái: “Diêm, anh nhìn em làm gì? Cơm canh cũng sắp nguội lạnh hết rồi…”
Ôn Diêm giật mình, ánh mắt dần dần dịu đi, nói đùa: “ Em ngon quá, đương nhiên là quên cả đồ ăn.”
Khuôn mặt được Mẫn Tuệ Hiền bảo dưỡng thật tốt lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, khẽ lườm ông ta một cái: “Đã là vợ chồng với nhau bao năm rồi, còn nói mấy chuyện này làm gì?”
Ôn Diêm cười ha ha, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng, hai má Mẫn Tuệ Hiền ửng hồng, hai mắt khẽ rũ xuống, vừa hay che đi tia sáng lạnh lẽo thoáng qua dưới đáy mắt.
“Hiền à, anh nghe nói rằng Hinh Nhã cũng đi cùng với các trưởng lão trong tộc đi tham gia tiệc đầy tháng của nhà họ An?” Ôn Diêm tựa như vô tình nhắc đến.
Mẫn Tuệ Hiền mỉm cười trìu mến, ánh mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Đúng vậy, sắp không quản nổi con bé nữa rồi! Con gái lớn rồi không giữ được mà, haizzz…”
Ôn Diêm cau mày: “Nếu như An Tuyển Hoàng đã lấy vợ sinh con, vậy thì hãy khuyên Hinh Nhã nên sớm gạt bỏ những ý nghĩ viển vông trong đầu đi, về nhà sớm chút! Một đứa con gái, cứ sống ở Chiếm Ngao cũng không phải phép, mấy năm trước An Tuyển Hoàng còn chưa lấy vợ, chúng ta cũng mặc kệ nó, bây giờ thì không thể dung túng cho nó càn quấy nữa!”
“Anh yên tâm, em đã đề cập qua việc này với con rồi. Không ngờ, anh lại quan tâm đến con gái mình như thế.” Mẫn Tuệ Hiền nở nụ cười hoàn hảo.
Ôn Diêm sửng sốt, cười nói: “Đây là con gái cưng của chúng ta mà, làm sao có thể không để ý nó cho được? Hinh Nhã là người yêu quý nhất của em, còn em lại là người yêu quý nhất của anh, thật sự là quả quýt dày có móng tay nhọn…”
Mẫn Tuệ Hiền đỏ mặt, nhưng đôi đũa trên tay bà ta lại xém chút bị bẻ gãy.
“Đúng rồi, Bắc Kinh cách Từ Châu không xa, kêu nó tranh thủ về nhà ở vài bữa đi.”
“Yên tâm, em sẽ gọi con quay về mà, còn phải nhắc nhở nó một phen thật tốt đấy!”
“Ừm, ăn cơm đi…”
Sau bữa ăn, Mẫn Tuệ Hiền mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.
Ôn Diêm ngồi trên sô pha lật xem tờ báo, nhìn sắc trời, nhíu mày: “Muộn như vậy mà còn muốn ra ngoài à?”
Mẫn Tuệ Hiền chỉnh lại cổ áo sườn xám trước gương, nghe vậy cười nói: “Bà Trương, bà Cát, còn có cô út nhà thị trưởng, ba thiếu một (chơi mạt chược), nên họ gọi em đến cho đủ người, em đã đống ý với người ta từ trước rồi, không đi không được.”
Chân mày Ôn Diêm khẽ nhúc nhích: “Nghe nói cô út này của nhà thị trưởng là từ Bộ Ngoại giao xuống đấy, mấy người phụ nữ các em cũng coi như là có được chủ đề chung.”
“Yên tâm, em biết phải làm thế nào.”
“Ừm, anh kêu Lão Vương đưa em đi”
“Cũng được.”
Chiếc BMW màu đen dừng ở đầu ngõ, Lão Vương cung kính nhìn xuống: “Thưa bà chủ, đến rồi.”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Mẫn Tuệ Hiền đột nhiên mở ra, một tia ánh sáng kinh người xẹt qua: “Được rồi, anh về đi, biết phải nói như thế nào rồi chứ?”
Lão Vương hạ thấp giọng: “Cô chủ yên tâm.”
Mẫn Tuệ Hiền cong môi cười: “Anh đúng là người hiểu chuyện, không uổng công nhà họ Mẫn tôi đã nâng đỡ anh.”
“Ân đức của cô chủ, Vương Sơn tôi không dám quên.”
Tiếng giày cao gót va vào con đường đá xanh vang vọng trong ngõ sâu vắng lặng, mưa phùn Giang Nam khiến buổi đêm đặc biệt lạnh lẽo, cảnh đêm buồn bã, ánh trăng cô đơn.
Bước đến trước một cánh cửa gỗ sơn mài màu đen, hai chiếc đèn lồng được treo trên cao, ánh đèn vàng chói lọi chiếu sáng một khoảng trời đất chật hẹp này, Mẫn Tuệ Hiền đang định gõ cửa, lúc này chuông điện thoại vang lên.
“Bà Ôn, đã lâu không gặp?”
Khóe môi Mẫn Tuệ Hiền nhàn nhạt nở nụ cười: “An phu nhân, đã lâu không gặp.”
“Không biết, sự việc tiến triển như thế nào rồi?”
“Xin hãy yên tâm, kết quả sẽ khiến cô hài lòng thôi.”
Giọng điệu Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, nụ cười vẫn như thường, nhưng lại mang theo một loại áp chế như có như không: “Hi vọng, bà nói được làm được.”
Mẫn Tuệ Hiền không tỏ vẻ ngang ngược, bà ta biết rõ, đối phương là sự tồn tại mà bà ta không thể đắc tội nổi, vì vậy, chỉ có thể kết bạn.
“An phu nhân yên tâm, tin rằng chưa đầy ba ngày nữa cô sẽ nhận được món quà lớn đầu tiên.”
“Tôi mỏi mắt mong chờ.”
Kết thúc cuộc gọi, đôi mắt của Mẫn Tuệ Hiền như đông cứng lại bởi một lớp sương giá, gõ nhẹ ba lần, cánh cửa mở ra.
Một bác gái trung niên ra đón chào, cung kính mà gọi: “Cô chủ.”
“Thím Khánh, chị vất vả rồi.”
Hai mắt thím Khánh đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi: “So với cô chủ, tôi thì tính là vất vả gì chứ!! Tuệ Hiền đáng thương của tôi…”
Bà ấy là người đã làm ở nhà họ Mẫn rất lâu năm, bà là ngươi nhìn Mẫn Tuệ Hiền lớn lên, có thể nói là còn thân hơn so với con gái ruột của mình.
“Người đâu?”
Đôi mắt già nua của thím Khánh hiện lên ánh sáng: “Con khốn kia đã ngất đi rồi.”
“Đưa tôi đi xem.” Mẫn Tuệ Hiền lạnh lùng nói.
“Cô chủ đi theo tôi.”
Trong căn phòng rộng rãi, ngoài chiếc giường gỗ mục nát, một ngọn đèn dầu, chỉ có người phụ nữ trần truồng nằm dưới đất, bất tỉnh nhân sự.
Khoé môi Mẫn Tuệ Hiền nhếch lên, nhẹ giọng nói với thím Khánh: “Dội cho nó ít nước ớt, đánh thức nó đi.”
Thím Khánh nhận lệnh, cánh tay rắn chắc nâng thùng gỗ lên một cách dễ dàng, chất lỏng màu đỏ đổ xuống.
Một giây sau, tiếng hét bén nhọn của một người phụ nữ vang lên…