[Quyển 2] Ý - Tình Yêu Và Đam Mê

Chương 35




" Tôi là Thành, sinh viên năm tư, khoa múa."

" Là Thành, sinh viên năm tư, khoa múa."

" Thành, sinh – sinh – viên – năm – tư – tư..."

Gần rạng sáng, tôi trở mình bật dậy khỏi giường. Ngoài cửa sổ chỉ lấp ló vài tia nắng mới chớm lên, trong phòng vẫn còn nguyên hiện trạng không có chút ánh sáng nào.

Tinh thần tôi có chút hoảng loạn, nâng mắt nhìn về phía đối diện, chỉ có một bức tường dán đầy những hình ảnh cùng với giấy ghi chú đủ màu, ngoài ra cũng không có bóng dáng của ai cả.

Đặt tay lên ngực trái, tôi nghe được tiếng tim của mình đập thình thịch như trống dồn. Lau đi mồ hôi trên trán với ở cổ, tôi thu người lại, cố gắng loại bỏ những hình ảnh ở trong giấc mơ.

Tính từ ngày buổi party diễn ra cho đến hôm nay đã là hai ngày. Và trong hai ngày đó tôi đều liên tục mơ thấy nam sinh viên khoa múa tên Thành đó.

Trong giấc mơ, tôi chỉ đứng một góc khuất ở hành lang lầu bốn, mơ màng nhìn thấy một cái bóng trắng thoáng vụt qua rồi dừng lại. Tấm lưng cao lớn nở nang của chàng trai đó hơi động đậy, rồi anh ấy quay lưng lại, trên môi vẫn đọng lại một nụ cười lạnh lẽo chua xót, đôi mắt đẫm huyết lệ.

Tôi luôn thất thần đứng tại một điểm mà nhìn anh cho đến khi cái bóng ấy đi tới bên mép hành lang, tay vịn vào thanh sắt, đến khi từ trên cao, anh ấy rơi xuống dưới trong tiếng hét vang vọng cũng là khi tôi bừng tỉnh.

Đã hai ngày giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại khiến đầu óc tôi muốn nổ tung lên được.

Rời khỏi giường, tôi đánh răng rửa mặt rồi thay đồ, chuẩn bị đến trường. Lúc cầm điện thoại lên nhìn qua, tôi mới phát hiện là có một tin nhắn chưa đọc.

Nguyện: Sáng mai anh đưa em đến trường.

Tin nhắn này được gửi vào khoảng một giờ sáng. Nếu không lầm thì giờ đó tôi đã sớm chìm vào giấc mộng của mình rồi thì phải, không lẽ anh ấy còn thức khuya đến như thế?

Không trả lời tin nhắn, tôi tranh thủ soạn đồ ở trong balo rồi di chuyển xuống dưới nhà. Trong nhà chưa ai thức dậy, tôi chủ động làm một bữa ăn sáng nhẹ rồi để đó, khi mẹ với chị thức dậy thì có thể hâm lại ăn.

Ăn xong phần của mình, tôi đứng dậy dọn dẹp lại cho gọn gàng rồi mới đeo balo lên, rời khỏi nhà.

Lúc bước ra khỏi cửa, tôi đã nhìn thấy Nguyện đứng đợi dưới gốc cây bàng bên vỉa hè. Đi lại gần, tôi cười cười trêu anh:

" Đón vợ nên đến đúng giờ nhỉ?"

Nguyện đứng thẳng dậy nhếch môi cười với tôi, ngón tay lại vuốt nhẹ dưới mi mắt của tôi một cái:

" Em có còn mơ giấc mơ kia không?"

" Dạ?"

Tôi chớp mắt nhìn anh, sau đó mới nhớ ra là mình từng kể anh nghe chuyện giấc mơ về anh Thành. Như vậy xem ra đêm hôm qua tôi có giật mình tỉnh dậy, sau đó gọi cho anh bảo anh hát ru nên...

Haiz, là mình phiền anh rồi.

Cúi thấp đầu, tôi nhỏ giọng đáp:

" Không có, em ngủ thẳng đến sáng."

" Vậy được rồi. Nếu còn thì đêm nay anh qua em ngủ."

"..."

Kỳ thực, tôi rất muốn giống như những người khác tỏ ra ngại ngùng bảo rằng, không cần đâu. Nhưng mà trong lòng tôi thì cười đến hả hê, được, anh qua đi.

Cảm giác càng lúc da mặt tôi có thể đi trải nhựa đường được rồi.

Đến lớp, tôi tình cờ bắt gặp thầy Đức vừa từ trong phòng tập bước ra. Thấy thầy hôm nay đã đổi màu áo nhưng không đổi kiểu, tôi thở dài một cái.

" Thầy đi đâu thế thầy?" Tôi hơi nghiêng đầu nhìn thầy.

Nghe giọng tôi, thầy Đức toang dừng bước, quay lại ném cho tôi một cái lườm.

" Đi giao lưu được không?"

Tôi cười, " Học kỳ sau thầy có dạy bên em nữa không? Haiz, em vẫn quen với cách dạy của thầy cơ."

" Vậy buổi nào không học chiều thì cứ đến chỗ thầy, thầy dạy riêng."

Khụ một tiếng, tôi thì thầm:

" Thầy nói dạy riêng có thấy kỳ kỳ không?"

" Em nghĩ nhiều thì có."

Tôi tròn mắt, bày ra vẻ vô tội:

" Em, không có!"

Thầy Đức lại bị vẻ mặt vô tội của tôi làm cho câm nín, vậy là không đôi co nữa mà hừ khẽ bằng mũi, quay lưng bỏ đi.

Trở vào lớp, tôi đặt cặp của mình lên bục trống rồi xoay người đi thay quần áo. Đứng trong một tập thể, tôi lắng nghe cô giáo phía trên đang cẩn thận giảng một vài thứ mới mẻ.

Sau nửa tiếng, chúng tôi tản nhau ra, tự thân người nào người đó tập.

Tôi ở riêng lẻ một góc, tập lại bài giảng mới vừa rồi kết hợp với những bài tập trước đó của thầy Đức. Trong lúc giải lao, mọi người đều kéo nhau rời khỏi phòng đi mua đồ ăn, chỉ có tôi là ngồi một góc trong lớp, bấm điện thoại.

Từ ngày Nguyện đi du học và tôi cần phải nhắn tin với anh ấy thì hiện tại, tôi chính thức trở thành một đứa nghiện điện thoại. Đôi khi đi đâu một chút cũng phải có di động trong tay mới chịu nổi.

Ngay cả đi ngủ cũng thường xuyên đặt điện thoại bên cạnh, dù việc này nhiều lần bị Nguyện mắng là không tốt. Nhưng tôi hay chơi xong lại ngủ quên thành ra như vậy đó.

Hoàng Hi: Phi ơi, em qua phòng phát thanh được không?

Thiên Ý: Có gì không chị? Bây giờ luôn hả?

Hoàng Hi: Ừm ừm, qua chút thôi.

Xem tin nhắn của chị Hi gửi đến xong, tôi liền đứng dậy, đem theo cả cặp của mình đến phòng phát thanh. Đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy chị Hi đang ngồi ăn bánh pizza cỡ nhỏ, bên cạnh là ly Coca mát lạnh.

" Chị Hi." Tôi bước lại gần chỗ chị đang ngồi.

Chị Hi nghe thấy tiếng tôi liền quay lưng lại, cười hì hì, tiện tay đưa miếng pizza còn nguyên đến trước mặt tôi:

" Ăn chút không?"

Tôi nhìn pizza đầy dầu mỡ và đồ béo, cổ họng có chút ngán. Lắc nhẹ đầu, tôi bảo:

" Chị cứ ăn đi, em vừa mới ăn bánh xong."

Chị Hi không nói gì nữa, quay lưng lại ấn ấn vài nút trên máy tính rồi dùng chân đẩy cái ghế qua một bên. Lúc này chị mới bỏ miếng bánh xuống, hai bàn tay phủi phủi vào nhau.

" Chị kêu em qua để livestream chút ấy mà. Đang giải lao hay đang học vậy?"

Tôi ngồi xuống cái ghế nhỏ trước máy tính, " Dạ giải lao."

" Ồ, vậy đỡ rồi." Chị Hi cười cười, mở cho tôi xem một lá thư được gửi bằng tin nhắn.

Tôi im lặng ngồi đọc hết lá thư đó, bỗng dưng cảm thấy tình huống có chút giống với mình, cho nên khẽ cười một tiếng. Không quan tâm chị Hi ngồi kia đang làm gì nữa, tôi mở một bản nhạc hòa tấu nhẹ nhàng, chỉnh lại micro rồi bắt đầu vào chuyện.

" Xin chào, đây là mục tâm sự " Trải lòng cùng tôi". Tôi là Mio Hongo."

" Trước khi em gặp anh, em cũng đã từng rất thích bản thân mình. Luôn cảm thấy mình thật may mắn khi có một vẻ bề ngoài mà ai cũng mong muốn.. Trước đến giờ, em chẳng bao giờ phải bận tâm đến việc, phải làm gì để trở nên hoàn hảo, cho đến một ngày, em muốn thử làm một chút gì đó để mình xinh đẹp trở lại, kỳ thực, cũng không thể nữa..."

" Trước khi gặp anh, em luôn tự hào rằng anh sẽ luôn yêu em vì điều đó. Sau đó, em chợt nhận ra, anh vốn dĩ không hề màng đến nhan sắc này, mà thật chất, anh thích cả con người của em... Điều này khiến em cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế gian..."

" Em cảm thấy tình yêu của chúng ta hệt như một ngọn lửa. Chỉ tiếc rằng, ngọn lửa đó không thể soi sáng thế giới, không đủ mạnh mẽ để nói cho tất cả mọi người biết được, chúng ta đã yêu nhau đến như thế nào..."

"... Dù chúng ta có cãi nhau đến mức nào đi nữa, rồi cũng trở về vẻ nồng ấm như ban đầu. Vì sao lại như thế? Là...vì anh luôn hiểu cho em, luôn tha thứ những lỗi lầm nhỏ nhặt của em..."

" Vì vậy mà, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau, nếu được, xin anh hãy đến...yêu em thêm một lần nữa."

Tắt micro, tôi quay lưng lại thì nhận ra chị Hi đang thất thần nhìn về phía cửa sổ. Đôi mắt chị hơi đỏ lên, nhưng chị không khóc. Có lẽ phút chốc nhất thời mà nảy sinh cảm xúc quá mạnh mẽ thôi.

" Chị Hi..."

Chị Hi lúc này bừng tỉnh, vội vàng chớp chớp mắt, hít sâu một hơi rồi khẽ cười nhìn tôi.

" Chuyện hôm nay buồn thật đó... Phi này, có phải người yêu của em là con trai không?"

Có lẽ hiện tại ánh mắt của tôi đã đủ nói lên, vì sao chị biết hay vậy?

Chị Hi cười ha ha hai tiếng đầy thoải mái rồi vuốt vuốt cằm, " Chị nghi lắm mà. Lúc nào cũng vào vai nữ cả, nói cũng cảm động lòng người nữa là chị nghi rồi."

Tôi đối chị chỉ biết cười mỉm chi mà không nói gì thêm. Một lát sau, chị Hi bỗng ôm lấy cái gối hình thú trước ngực, mi mắt hơi hạ xuống. Giọng điệu của chị lúc này có chút đau lòng và thương xót.

" Thật ra chị có một người anh trai. Anh ấy cũng là đồng tính. Chị nhỏ hơn anh ấy mười hai tuổi lận đó, nên khi chị nhỏ xíu thì ảnh lớn tồng ngồng rồi."

" Có lần chị vô tình vào phòng ảnh thì phát hiện vài món đồ kỷ niệm ảnh để lại. Trong đó có ghi chép về một người mà anh ấy bảo là yêu rất nhiều. Ừm... cái lúc chị định xem rõ hơn thì bị mẹ bắt ra khỏi phòng."

Tôi ngồi đối diện im lặng nghe chị Hi kể. Lúc sau, chị khẽ thở dài, nét mặt buồn hiu khi nói đến đoạn, anh trai chị hồi trước rất tội nghiệp, rất đáng thương.

Rồi chị hỏi tôi hiện tại tôi với người yêu như thế nào? Có tốt đẹp hạnh phúc không.

Tôi nhìn chị, khóe môi cong nhẹ lên, " Chúng em rất tốt ạ. Anh ấy rất thương em."

Mỗi lần tôi nói với một người khác rằng anh ấy rất thương em, cảm giác tự tin trong lòng dâng cao lên như ngọn núi Thái Sơn ý.

" Giá như anh ấy cũng có một tình yêu đẹp như em thì hay biết mấy."

Chị Hi nói vu vơ như vậy rồi nằm ra sau ghế, hát ngân nga vài đoạn nhạc ngắn.

Thấy chị không nói gì nữa, tôi mới quay lại nhìn vào màn hình máy tính, thấy lượt bình luận ngày càng tăng lên cũng như lượt thích và chia sẻ cũng không ngừng tăng vọt.

Thích thú nghịch máy tính một chút, sau đó tôi bỗng sực nhớ đến chuyện chị Hi cũng là sinh viên năm tư khoa múa, thế là xoay ghế lại, tôi hỏi:

" Chị Hi, khóa của chị có nam sinh viên nào tên Thành không?"

Khi nghe tới cái tên này, chị Hi đã giật mình ngồi thẳng dậy. Nhìn vẻ mặt sững sờ của chị làm tôi cũng chột dạ nên không nói nữa.

" Sao em lại hỏi đến tên đó?"

Tôi không thể nào nói rõ với chị rằng đó là người mà tôi đã gặp và nói chuyện trong giấc mơ. Nghe kiểu gì cũng rất là phi lý nên tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Rồi chị Hi ngẩng mặt lên nhìn tôi, nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.

" Khóa của chị không có người nào tên Thành cả."

"..."

Sao cơ?

Tôi suýt nữa đã phun ra hai từ đấy với khuôn mặt ngỡ ngàng đến buồn cười. Chị Hi nhìn tôi một chút rồi nhíu mày đứng dậy, tìm cốc nước lạnh uống ực một ngụm.

" Em gặp cái tên đấy ở đâu?"

" Em..." Em gặp trong mơ.

Chị Hi quay lưng lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi, không còn cái vẻ buồn hiu hay đùa giỡn khi nãy nữa.

" Mấy khóa trước theo chị nhớ cũng không có ai tên Thành. Vì số lượng con trai thi khoa múa ngày càng ít nên không thể nhầm được. Nhưng mà... mười năm trước, khóa đó có một người tên Thành."

Mười năm trước sao? Khoảng thời gian lâu đến như vậy, lẽ nào...

Tâm trí tôi hơi lan man sang những thứ khác nó xa vời thực tế hơn. Vì tôi bỗng nhớ lại lời hù dọa đầy trẻ con của thầy Đức về khu vực hành lang lầu bốn.

Mà hai hôm nay khi tôi mơ thấy anh Thành cũng đều xuất hiện tại lầu bốn của trường đại học.

Miên man trong suy nghĩ hồi lâu, tôi nghe chị Hi nói:

" Người con trai tên Thành của khóa đó là anh trai của chị. Người đã mất được mười năm rồi."

Giọng nói của chị Hi ngày càng chậm hơn, cũng trầm xuống hơn rất nhiều lần. Tôi cảm tưởng như chị đang hóa thành một người khác để trò chuyện với tôi vậy đó.

Nhưng vì ánh mắt kia vẫn còn ấm áp lắm nên tôi mới biết là mình tưởng tượng quá đà rồi.

" Lúc mà chị nghe tin anh Thành tự tử ở trường rồi ra đi, chị mới có mười tuổi. Hồi đó, chị không rõ vì sao ba mẹ luôn mắng chửi anh ấy, không quan tâm anh ấy, đến cả tiền học cũng là do anh ấy đi làm kiếm tiền. Sau này chị lớn rồi mới hiểu, ba mẹ ghét bỏ anh vì anh là đồng tính."

" Khi đó chị vừa ức vừa giận ba mẹ, nhưng rồi nghĩ đến anh ở trên trời cũng không muốn mình như vậy nên chị cũng bình thường lại. Rồi sau đó, chị nghe phong phanh nhiều lời đồn về anh. Cho dù anh mất lâu rồi nhưng chuyện năm đó ảnh hưởng đến trường lắm, nên lời đồn cũng càng lúc càng quá đáng."

" Họ nói khi anh Thành còn đi học thì yêu đương với một giảng viên, lúc đó không ai biết giảng viên kia là ai. Chỉ nghe họ đồn hai người xích mích, gây nhau, rồi giảng viên đó lợi dụng, cưỡng ép anh của chị cho nên mới dẫn đến..."

Sinh viên cùng giảng viên yêu đương sao? Theo tôi biết thì chuyện này là vô cùng cấm kỵ trong nền giáo dục đó.

Huống gì hai người họ còn là...

Chị Hi kể về anh trai nên không nén được cảm xúc của mình. Chị lau đi giọt nước bên khóe mắt, ấm ức bảo:

" Nhưng mà chị biết người đó có một vết sẹo trên cổ tay. Nghe rất nhiều người rỉ tai nhau như vậy, nhưng chị chưa tìm được người đó là ai cả. Chỉ sợ người đó sau vụ của anh Thành đã sớm đổi việc rồi."

Chuyện mà chị Hi kể tôi nghe, tôi không bàn luận một câu nào. Trong lòng chỉ nhớ mãi những hình ảnh mà mình mơ thấy được, rồi lại cảm giác đau đến xé lòng.

Khi đó có phải anh ấy đã rất cô đơn và sợ hãi hay không? Rốt cục thì... sự thật mọi chuyện như thế nào vậy chứ?

Anh Thành, liệu ai là người có lỗi trong toàn bộ câu chuyện của anh thế?

Buổi trưa tôi nghỉ ngơi ở phòng tập, muốn chợp mắt một chút nhưng cứ sợ mình lại mơ thấy người kia nên đã không dám ngủ.

Ngồi nhắn tin nói chuyện với Nguyện hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến giờ học buổi chiều.

Lúc đứng dậy rời khỏi phòng tập, tôi có nhận được tin nhắn của thầy Đức. Đại ý của tin nhắn là tôi có rảnh thì qua chỗ thầy, thầy luyện tập thêm.

Chuyện này cũng giống như chuyện bình thường mỗi ngày rồi nên tôi nhận tin nhắn xong liền đi sang chỗ của thầy.

Phòng tập riêng của thầy hiếm ai ghé qua lắm, ngoại trừ tôi. Mỗi lần tôi bước vào đều ngửi thấy một mùi hoa lài ngào ngạt cánh mũi.

Đương nhiên không thích bằng mùi của Nguyện.

" Từ bên kia qua đây luôn hả?"

Thầy Đức nghiêng người nhìn tôi. Khi bước vào, tôi khéo léo phát hiện thầy vừa khoác chiếc áo len tay dài vào, bên trong là một chiếc áo ba lỗ rất mát mẻ.

Định hỏi sao thầy không mặc áo ngắn tay thì thầy lại đưa cho tôi cốc trà ấm.

" Thầy không có nước ngọt hả?"

Tôi nhìn cốc trà ấm mà cảm thấy cả người nóng bức khó chịu. Thầy ngồi xuống ghế, nhàn nhã nâng tách trà lên nhấp với phong thái quý tộc.

" Trà thơm lắm, em uống thử đi."

Tôi thở dài một tiếng rồi uống hết ly trà đó, vì vốn dĩ tôi cũng đang khát nước nữa. Lúc đi tới chỗ thầy, định rót thêm một cốc nữa thì tôi lỡ tay làm đổ nước ra bàn với ghế.

Một phần nước bắn mạnh lên chỗ tay áo của thầy làm thầy nhíu mày. Khi đó tôi vừa cười cười hối lỗi, vừa rút đại tờ khăn giấy muốn lau cổ tay áo của thầy.

Lúc lau hơi mạnh, cổ tay áo của thầy trượt lên trên, đã không hay mà để lộ một vết màu nâu có hơi lồi lên trên bề mặt da.

Tôi sững người nhìn vết sẹo đó, ngón tay bất giác cứng ngắc không di chuyển được. Thầy Đức đang nghiêng người mắng tôi vài câu nhẹ nhàng thì bất chợt quay đầu lại nhìn.

" Sao im re..."

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt ai cũng là sự ngỡ ngàng và hoảng loạn.

Thầy Đức thu tay về nhanh chóng, kéo kín cả tay áo xuống, che đi vết sẹo lồi ở cổ tay mình. Sau đó thầy cười cười nhìn tôi bảo:

" Hồi nhỏ thầy nghịch nên bị ngã."

Nhưng tôi không nghe lời thầy giải thích. Vì khi ấy bên tai tôi giống như đang nghe thấy giọng của anh Thành xen lẫn với chị Hi, rốt cục rối bời đến mức hai môi mấp máy.

" Thầy... có phải thầy... là người đã từng có quan hệ yêu đương với anh Thành không?"

Hỏi xong, tôi lùi nhanh về phía sau, không nghĩ rằng thầy Đức đã trợn trừng mắt lên nhìn tôi đầy kinh hãi.

" Em vừa nói gì?"

Thầy Đức cứ tiến lại gần về phía tôi, làm tôi càng lúc càng hoảng sợ. Quay mạnh người, tôi vừa muốn chạy rời khỏi phòng thì cổ tay bị bắt mạnh lại.

Thầy Đức siết chặt cổ tay tôi, lôi tôi trở lại vào trong phòng, đẩy mạnh ra sàn rồi mất kiểm soát mà quát lên:

" Nói! Sao em lại... biết về Thành?"