[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 34: Dù cùng trời cuối đất cũng sẽ tìm em trở về




Niệm Ức muốn ngăn cô lại, nhưng vừa bị thương, chân tay của hắn hoạt động không còn linh hoạt như bình thường, vẫn chậm hơn Tô Đình một chút.

Niệm Ức: ".." Bây giờ hắn vô dụng đến như vậy sao?

Tô Đình cũng nhìn thấy được vẻ không vui trên gương mặt Niệm Ức. Cô nhẹ nhàng lại gần, cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán thiếu niên: "Không sao, anh sẽ sớm khỏe lại thôi." 2

Niệm Ức dường như bị bất ngờ trước hành động này của cô, cả người cứng đờ, đôi mắt phượng hơi mở to.

Tô Đình hơi buồn cười, nhưng cô không nói thêm gì nữa, vì y tá và bác sĩ rất nhanh đã bước vào rồi.

"Vất vả cho mọi người rồi." Tô Đình nói rồi gỡ tay Niệm Ức ra, trước khi đi ra ngoài còn ngoảnh đầu mỉm cười trấn an hắn.

Tô Đình vừa ra ngoài, vẻ ngoài hiền lạnh mềm mại của Niệm Ức nháy mắt mất sạch, hắn nhíu chặt mày, gương mặt lạnh lùng còn hơn sương giá. 2

Vào cùng có bác sĩ có thêm ba y tá nữa, cả ba người đều bị vẻ đẹp của Niệm Ức hút hồn làm cho đỏ mặt.

Cứ ngỡ hắn là người dễ ở chung, đâu ngờ cô bé kia vừa rời khỏi, người này đã lật mặt như vậy.

Cả ba thầm lắc đầu cười khổ, sau đó tiến hành kiểm tra cho Niệm Ức.

Vị bác sĩ kiểm tra cũng khá bất ngờ khi Niệm Ức lại tỉnh dậy nhanh như vậy, một lần nữa cảm thán: "Chàng trai trẻ khỏe đấy, nhưng không được ỷ lại, vẫn phải chăm sóc kĩ cho bản thân, nhớ chưa?"

Niệm Ức chỉ là không thích nói chuyện chứ không phải loại xấc xược, vậy nên vẫn ngoan ngoãn đáp lại lời bác sĩ:

"Vâng, cảm ơn mọi người."

Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không nói cảm ơn, nhưng từ khi Tô Đình xuất hiện, hắn đã học cách giấu những gai nhọn trên người mình đi, hắn muốn có một cái nhìn tốt đẹp về hắn.

Lúc bác sĩ ra ngoài, Tô Đình vẫn còn đứng đó, cô chưa yên tâm đi đâu được.

Bác sĩ nhận ra lo lắng của cô, bèn cười trêu: "Bạn trai không sao rồi, tĩnh dưỡng một chút sẽ sớm khỏe lại thôi."

Lần này, Tô Đình không đính chính lại nữa, cô ngầm chấp nhận mối quan hệ của hai người, nghe lời bác sĩ nói xong, tảng đá trong lòng mới được đặt xuống. 2



Tô Đình lúc này mới sang phòng bên cạnh, chỉnh trang lại từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới đi qua phòng

Niệm Ức.

Lúc quay trở lại phòng, Niệm Ức đang ngồi trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ.

Sườn mặt thiếu niên như được tạc tượng, đẹp đến từng đường cong nhỏ, thiếu niên yên tĩnh ngồi đó, nhất thời làm người khác không dám mạo phạm.

Trong một khoảnh khắc, Tô Đình dường như thấy được một thiên thần.

Cô cười cười, cô đã đến mức người tình trong mắt hóa tây thi rồi sao? Nhìn một người hùng dữ như Niệm Ức ra thiên thần.

Niệm Ức nghe tiếng mở cửa, cũng quay đầu nhìn cô.

Bồng nhiên, Tô nh có hơi không biết đối mặt với hắn như thế nào. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên yêu đương, cô không biết tiếp theo mình phải làm gì cả.

'Lại đây." Giọng nói khàn khàn vang lên trong màn đêm lại làm cho Tô Đình cảm thấy yên bình đến lạ. Cô nghe lời bước đến bên thiếu niên.

Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô, dõi theo từng hành động nhỏ của cô.

Đợi đến khi cô đến gần, Niệm Ức lại đưa tay ra kéo cô lên người mình, sau đó vòng tay ôm chặt lấy.

Tô Đình còn chưa kịp kêu lên thì đã cảm nhận được bờ vai ươn ướt.

Động tác tiếp theo của cô như bị đóng băng, im lặng đề thiếu niên tựa đầu vào vai cô mà rơi nước mắt.

"Nhớ em."

Chỉ có hai từ, tất cả các cảm xúc được chôn giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô đều lộ hết ra ngoài.

Từ lúc phát hiện bản thân ở thế giới khác, phát hiện ở đó Niệm Ức không biết cô là ai, phát hiện ra bản thân bị đưa đến đây đều là âm mưu, phát hiện ra... phải làm Niệm Ức đau khổ thì hắn mới có thể tồn tại, Tô Đình đều cố gắng chống đỡ.

Cô tưởng chừng mình có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa, nhưng chỉ hai từ của thiếu niên, chỉ vừa nhìn thấy thiếu niên khóc, cô lại không tiếp tục kiểm nén được nữa.



Tô Đình òa khóc, tiếng khóc nức nở như phải chịu rất nhiều đau đớn khiến lòng người đau nhói.

Niệm Ức càng ôm cô chặt hơn, như thế muốn khảm cô vào trong xương cốt.

"Sợ lắm phải không?" Giọng nói pha chút nghẹn ngào vang lên bên tai Tô Đình.

Cô cũng không giấu diếm, trực tiếp gật đầu: "Sợ... rất sợ..." Sợ không thể gặp được anh nữa, càng sợ anh biến mất.

Tô Đình không dám dựa nhiều vào người hắn, sợ động đến vết thương, hắn lại không để ý, trực tiếp nhấc cô lên, đặt cô xuống bên cạnh, sau đó lại ôm cô vào lòng, để đầu cô áp vào lồng ngực vững chắc của hắn.

"Tôi cũng rất sợ, sợ em không tỉnh lại nữa, họ nói em không bị bệnh gì hết, tôi không tin, chắc chẳn là vì họ quá kém cỏi nên mới không tìm ra được căn bệnh của em." Vừa vuốt ve từng lọn tóc của cô, Niệm Ức vừa nhẹ giọng nói như vậy.

Giọng nói nhẹ đến mức giống như sợ lớn tiếng thì cô sẽ biến mất.

"Vậy nên hức... hức anh tìm... hức đến ông ta?" Tô Đình không kiêng kị gì nữa mà nắm lấy cổ áo của hắn, tức giận lên án.

Niệm Ức bị nắm lấy cổ áo cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, lại 'ừm' một tiếng.

"Vậy thì anh nhớ rõ cho em, dù em có ngất đi hay biến mất thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Anh phải bình tĩnh chờ em quay về."

Niệm Ức nhạy bén nắm được từ then chốt, nhíu chặt mày hỏi cô, bàn tay đặt trên eo càng siết chặt hơn: "Biến mất?"

Tô Đình biết mình lỡ lời, nhưng cũng không muốn nói dối hắn, vậy nên đành nói: "Niệm Ức, tin tưởng em, em sẽ không sao cả, anh nhất định phải bảo vệ mình trước, nhé?"

Nhận ra cô không muốn nói về vấn đề này, hắn cũng không ép buộc nữa, nhưng nỗi lo lắng mất đi cô làm hắn hoảng hốt, chỉ có thể dùng hành động để trói buộc cô ở bên mình.

"Tô Đình, tôi tin tưởng em, nhưng nếu lâu quá, tôi sẽ không tha cho em đâu, cùng trời cuối đất tôi cũng sẽ tìm được em trở về." 2

Nói rồi, Niệm Ức kéo sát thiếu nữ vào mình hơn nữa, hai người gần như không còn kẻ hở nào nữa, sau đó cúi xuống hôn lên môi đối phương.

Tô Đình bị ép ngửa cổ đón nhận nụ hôn, nhưng cũng không phản kháng, cô đặt tay lên ngực đối phương, níu lấy vải áo, khẽ nắm chặt.

Nhưng càng về sau, Niệm Ức càng đòi hỏi nhiều hơn nữa, nụ hôn dịu dàng kéo thành nụ hôn sâu. Tô Đình chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.