[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 25: Đánh đối




"Chậc, cô thông minh như vậy, chắc chắn biết rằng người kia thích cô từ trước rồi phải không? Chỉ có điều là cô vờ như không thấy mà thôi, nếu đã làm như không biết, tại sao không làm đến cùng đi? Nếu không phải vì cô..."

Nói đến cuối, sự phần nộ đã đổi thành một cảm xúc khác mà Tô Đình không hiểu được, giống như là tiếc nuối, cũng giống như... là đau thương.

Cả người Tô Đình cứng đờ, sau đó cười khổ.

Phải, cô đã nhận ra hắn đối với cô đặc biệt từ lâu rồi, làm sao cô không biết được chứ? Nhưng cô vẫn không dám đón nhận, không dám coi đó là thật, vì cô sợ, cô biết rằng sẽ có ngày bản thân phải rời đi, nếu thật sự ở bên hắn, vậy đến ngày đó, hắn phải làm sao bây giờ? @

Nhưng mà... cuối cùng, cô vẫn không làm ngơ được, mọi chuyện dần dần bị cảm xúc chi phối, và rồi... cô mặc kệ tất cả.

Nếu cả hai đã bị đối phương thu hút, vậy thì thuận theo tự nhiên thôi.

Lúc đưa ra quyết định đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hồm nay, sẽ có ngày hẳn vì cô mà phạm luật.

(Tranh Ca chỉ đăng truyện trên NovelToon và Manga Toon, tất cả trang web khác đều là reup!]

"Vậy... phải thế nào mới là không phạm luật của thần?" Cô còn cơ hội để cứu hắn không?

Dừng một chút, tiếng cười vang vọng khắp không gian.

"Hahahahaha!!!"

Tô Đình nhíu mày, nguyên chủ đang cười cái gì?

"Được rồi, đây là cô hỏi đấy nhé, tôi sẽ trả lời, còn thực hiện được hay không là phụ thuộc vào cô."

Nói như vậy, tức là vẫn có cách, nhưng nghe điệu cười hả hê này, nội tâm Tô Đình dâng lên một trận bất an.

"Cô chỉ cần quay về thế giới trước đây, không phải thế giới thực của cô đâu, thế giới cô xuyên vào đấy, để cho

Niệm Ức chết tâm với cô, khiến người đó quên mất cô là ai thì càng tốt.

"Tại sao?" Trái tim của Tô Đình như rơi vào hầm băng, bị dao cùn cứa qua hết lần này đến lần khác.

Giọng nói kia nâng lên cao: "Cô còn hỏi tại sao? Bởi vì thần đã quy định rằng người kia... không được có tình cảm, chỉ cần đạt được điểm then chốt này, những chi tiết khác không quan trọng."

"Không được có tình cảm? Các người dựa vào cái gì mà không cho hắn có tình cảm? Hắn là con người! Là con người mà..."



Tô Đình không giữ nổi bình tĩnh nữa, Niệm Ức của cô chỉ mới là thiếu niên, tại sao hắn lại không thể giống người bình thường?

"Còn những điều hắn phải chịu trong tương lai thì sao?" Một lúc thật lâu sau, Tô Đình mới tìm lại được giọng nói của mình. Cô muốn biết, Niệm Ức có phải chịu những điều kinh hoàng đó không. Chỉ cần không phải... là được rồi.

"Thể giới xảy ra khá nhiều biến hóa rồi, không chắc chẳn đươc những diễn biến tiếp theo nữa. Có điều..."

Khi nghe cầu trước, Tô Đình rũ mắt, nhưng rất nhanh cô lại nghe được chút hy vọng.

Giọng nói kia phát ra tiếng cười khẽ: "Có điều nếu cô sẵn sàng trả giá, người kia không những thoát khỏi số phận đau khổ mà nhân sinh cũng thuận lợi hơn."

"Làm sao để tôi tin lời cô?" Nếu nguyên chủ đã nói như vậy, khả năng đúng là rất cao, nhưng cô biết, không thể tin tưởng hoàn toàn được.

"Được thôi, cho cô xem vậy."

Vừa dứt lời, một khung cảnh đã hiện lên trước mắt Tô Đình, gương mặt của cô triệt để trắng bệch.

Thiếu niên đang nằm dưới đất, rơi vào hôn mê, trên mặt đều là vết xanh tím, mà ở bên cạnh có rất nhiều tên đầu gấu đang đứng, Tô Đình biết một người trong đó, chính là chú của Niệm Ức.

"Ào."

Một xô nước dội xuống, thiếu niên bị buộc phải tỉnh lại, họ nói gì đó nhưng Tô Đình không nghe thấy được, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người đó dần dần đến gần thiếu niên, chuẩn bị một đợt ra tay mới.

"Dừng lại! Dừng lại!!!!"

"Hahahaha nếu cô còn không quyết định, tao không biết số phận của người kia sẽ đi về đâu đâu."

Tô Đình bên trong tiềm thức ngã khụy xuống đất: "Tất cả, tôi có thể làm tất cả."

Rốt cuộc cô vẫn không thể ngăn nổi dòng nước mắt lăn dài trên má, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại như thế này, rõ ràng cô đã cho người theo dõi người đàn ông đó để nắm được nhược điểm, sau đó báo cho cảnh sát kia mà?

Cô rốt cuộc làm sai ở đâu?

"Người kia cần điều kiện đề hắc hóa, thần sẽ không cho phép bất cứ điều gì ngăn cản hẳn, những việc cô làm đều vô ích cả thôi. Thời gian cô rơi vào thế giới quay ngược này, thần đã thúc đẩy mọi chuyện."

Hắc hóa? Vậy Niệm Ức buộc phải hắc hóa sao?

"Tuy nhiên, thần đã tìm ra một cách để hắn hắc hóa nhanh nhất, đó chính là cô." Một tia ghen tị bị Tô Đình cảm nhận được, nhưng cô không nói, vẫn im lặng lắng nghe.



"Cảm giác bị người mình yêu sâu sắc phản bội chắc chắn sẽ khiến người kia hắc hóa nhanh hơn thôi."

Phản bội? Cô phản bội Niệm Ức?

"Nhưng... nếu để Niệm Ức hắc hóa, kết cục của hắn cũng vẫn rơi vào ngõ cụt."

"Hahahahaha, cô nghĩ người kia là ai cơ chứ? Việc này cô không cần biết, cô chỉ cần làm theo những lời tôi nói là được rồi, số phận của người kia nằm trong tay cô đó, rất chờ mong nha."

"Đúng rồi, người kia đã bị sắp đặt là sẽ chết trẻ, nếu cô muốn người đó sống lâu... vậy thì hãy lấy tuổi thọ của bản thân ra đổi đi."

"Được." Lần này, Tô Đình dứt khoát trả lời.

Dường như giọng nói đó hơi bất ngờ, sau một lúc lâu mới cất tiếng: "Được, đó là quyết định của cô, coi như người kia không nhìn lầm người đi."

"Vậy... Thịnh Triết và cha mẹ Tô ở thế giới này..."

Nhắc đến người thân, giọng điệu của nguyên chủ trầm xuống: "Tất cả đều là... phần thưởng của thần dành cho tôi."

Nhưng đó đều không phải thật, nó giống như cái lồng, giam nguyên chủ lại thì đúng hơn.

Có lẽ nguyên chủ cũng đã phát hiện nhưng cô ấy vẫn muốn đắm chìm trong đó.

"Nhắm mắt lại, cô sắp phải đi rồi, nhớ những lời tôi đã nói."

Trước khi hoàn toàn nhắm mắt chìm vào khoảng không, Tô Đình chợt nghe một giọng nói vang lên, không giống với giọng của nguyên chủ: "Đáng không?"

Nước mắt lăn dài, Tô Đình không mở mắt, chỉ có giọng nói của cô vang mãi trong không gian: "Đề hắn được sống tốt, có gì không đáng chứ."

Đến khi Tô Đình hoàn toàn biển mất, một bóng hình mới hiện ra, nhìn qua không khác Tô Đình là mấy, chỉ có đôi mắt là màu đỏ tươi, cô ta bật cười: "Một con người ngu ngốc."

"Cô cũng ngu ngốc không kém." Một người đàn ông trùm đồ đen xuất hiện bên cạnh nguyên chủ.

Nhớ đến cha mẹ và Thịnh Triết ở bên ngoài, nguyên chủ cười cười: "Anh mãi mãi sẽ không hiểu đâu."

"Hừ, làm con người có gì tốt, quá nhiều vướng bận." Người đàn ông khinh bỉ.

Nguyên chủ cười: "Nhưng con người sống, còn anh chỉ là tồn tại."