[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 12: Không muốn cô chán ghét hắn hơn nữa




Từ ngày đó trở đi, ngay cả người ngoài cũng cảm nhận được bầu không khí giữa Tô Đình và Niệm Ức có gì đó không đúng.

Hai người vẫn như hình với bóng, vẫn cùng nhau ăn sáng, cùng nhau học tập, ra về cũng đi cùng nhau.

Nhưng vẫn có gì đó rất khác biệt.

Họ không nói chuyện với nhau nhiều.

Niệm Ức thì không nói, hắn trước nay kiệm lời. Nhưng Tô Đình bây giờ cũng như vậy.

Cô tuy không phải người nói nhiều, nhưng ở bên Niệm Ức, cô luôn là người tìm chủ đề để nói chuyện, luôn là người chủ động.

Đây là lần thứ mười Tiểu Ngũ than thở với Tư Việt.

"Rốt cuộc hai người này làm sao vậy? Sao tự dưng lại không nói chuyện với nhau nữa?"

Mọi người chỉ cảm thấy không khí hai người không đúng, còn bọn hắn thì hay rồi, trực tiếp chịu ảnh hưởng!

Niệm Ức càng ngày càng lạnh lùng, cách xa mười mét cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh căm phát ra từ người hắn.

Hắn không làm gì được Tô Đình, liền quay ra tìm đến đám anh em, bắt những người xưa nay không động đến sách vở phải làm hết tập đề này đến tập đề khác.

Bọn họ sắp bị bức cho chết rồi!!!

Tư Việt bình tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ tính tình của Niệm Ức ngày càng thối ra, thì tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt.

Nhìn cả đám người đang vò đầu bứt tai làm đề, ánh mắt Tư Việt hiếm khi dịu dàng.

Niệm ca đây là muốn tốt cho bọn hắn.

Nhìn lại Tô Đình, sự dịu dàng kia thêm mấy phần lo lắng.



Tư Việt hắn đương nhiên biết được, tất cả những chuyển biến này đều là bắt đầu từ Tô Đình.

Nhưng nhìn cô yên tĩnh như vậy, lại nhìn Niệm Ức nhìn qua bình tĩnh kia, hắn không thể không nghĩ cách cho hai người.

"Tiểu Ngũ."

Người nào đó đang than phiền bỗng nhiên bị gọi tên nghiêm túc như vậy, theo phản xạ ngồi thẳng, hai mắt cũng nghiêm túc theo: "Có mặt."

Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ, hắn mới giật mình, xù lông lên: "Cười cái gì, phản xạ có điều kiện không được à."

Tư Việt ngưng cười, cố gắng nghiêm túc lại: "Được được. Đừng có phồng miệng nữa."

"Tư Việt!!!!!"

"Rồi rồi... khụ... mày có muốn giúp hai người họ không?"

Nháy mắt, Tiểu Ngũ như lấy lại sức sống, lập tức dí sát lại gần ai kia, gấp không chờ nổi: "Mày có sao? Cách gì nói mau!" Hắn chịu đựng quá đủ rồi.

Hơn nữa, nhìn hai người buồn, hắn... cũng không vui được.

Vậy nên, hai người liền ở đó to nhỏ với nhau một hồi.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện trên NovelToon và MangaToon, hy vọng mọi người đọc tại trang chính chủ để ủng hộ Tranh, cho Tranh thêm động lực để viết truyện nhé!!!]

\=====

Đã mười phút trôi qua, nhưng một chữ Tô Đình vẫn chưa đọc được.

Cơn đau ở tim lại tái phát, đau hơn lần đầu tiên rất nhiều.

Dạo gần đây, số lần đau tim ngày càng nhiều, cô cũng đã dần học được cách kiềm chế, nhưng dù sao cũng là con người bằng xương bằng thịt, cô biết bản thân sắp không chịu được những cơn đau đến bất chợt như vậy nữa rồi.



Thịnh Triết đã đi du học, thời gian đầu, vẫn có rất nhiều người nhắc đến hắn, ai cũng không hiểu tại sao hắn lại đi gấp như vậy. Nhưng thời gian trôi qua, chuyện này cũng dần lắng xuống, thỉnh thoảng nhắc đến cái tên Thịnh Triết, mọi người cũng chỉ cảm khái một chút rồi thôi.

Hiện tại, mọi chuyện đã hoàn toàn vượt ra khỏi cốt truyện, Tô Đình cũng không biết nên buồn hay nên vui.

Nhưng có một chuyện cô chắc chắn, đó chính là thời gian của cô không còn nhiều nữa.

Thật sự là không còn nhiều nữa.

Bỗng nhiên, trên bàn xuất hiện một hộp sữa, Tô Đình đau đến mức không thể ngước lên nhìn.

Nhưng cô biết, người đó là ai.

Niệm Ức không nói chuyện, hắn nhíu chặt mày nhìn gương mặt trắng bệch của cô, muốn tiến lên nhưng cuối cùng không bước được.

Chỉ có thể ở đó, cố gắng kiềm chế sự lo lắng hỏi cô: "Sữa đây... cậu muốn đến phòng y tế không?"

Hắn nghĩ là cô tới ngày, dù sao cũng đã ở tuổi này, có nhiều chuyện không thể không biết được.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp đó, trong thoáng chốc, Tô Đình bỗng nhiên muốn khóc. Niệm Ức, tớ thật sự rất đau, rất đau.

Những lời nói này chỉ có thể lặp đi lặp lại trong lòng, không thể nào nói ra thành lời được.

Cô chỉ có thể lắc đầu.

Ánh mắt ảm đảm xuống, hắn biết, hắn biết cô đang ngày càng giữ khoảng cách với hắn.

Cười chua chát, Niệm Ức không còn tâm trạng, ngồi xuống ghế làm đề.

Cô đã chán ghét hắn lắm rồi, hắn không thể khiến cô ghét hắn hơn nữa.

Vậy nên, hắn chỉ có thể cố gắng, cố gắng hơn nữa để xứng đáng với cô hơn mà thôi.