(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 439




Editor: Đào Tử

_____________________________

Thư viện Thiên Môn nằm trong nội địa Triều Hạ.

Học viện tọa lạc trong quần thể núi, bị vách đá cheo leo vờn quanh.

Vùng núi nơi đây mây mù bao phủ quanh năm, nhìn xa xa giống như thiếu nữ mang màn che lụa mỏng, mờ ảo lộ ra sự hàm súc tao nhã.

Chân núi có thành trấn náo nhiệt, hai bên đường lớn ngựa xe như nước, cửa hàng san sát, còn có tiểu thương đi khắp hang cùng ngõ hẻm, trẻ con chơi đùa rộn rã, vô cùng ồn ào náo động. Dừng bước còn có thể nghe tiếng khách hàng và tiểu thương cò kè mặc cả, khẩu âm đều mang sự mềm mại đặc hữu.

"Tiên sinh, trước tiên chúng ta chọn mua vài thứ ở chân núi, nghỉ ngơi một đêm rồi lên núi."

Mấy chiếc xe ngựa theo thứ tự thông qua kiểm tra vào thành.

Qua cửa thành, cảnh tượng huyên náo hòa bình như tranh vẽ mở ra trước mắt.

Thiếu niên trường sam thành thục cưỡi trên lưng ngựa cao to, hai tay cậu ta một mực nắm dây cương, khống chế con ngựa đến gần toa xe bên cạnh.

Những ngày này phơi nắng nhiều, da thịt từ trắng nõn biến thành màu lúa mì khỏe mạnh.

Tăng thêm sự phấn chấn và phóng khoáng tuổi này nên có.

Ngay cả bách tính đi ngang qua cũng bị nụ cười của cậu ta hấp dẫn sự chú ý, còn có thiếu nữ trên đường quăng tới ánh mắt tán thưởng và hiếu kỳ.

Cho dù ai nhìn, trong lòng cũng muốn khen một câu --



Thật là thiếu niên lang tuấn tú.

"Tiên sinh" trong miệng cậu ta có phong thái thế nào?

Màn xe một bên cửa sổ đã bị vén lên, lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ.

"Vậy thì tìm chỗ đặt chân đi."

Thân Tang vừa mới kết thúc kiểm tra ruổi ngựa tiến lên, cậu ta nói: "Ta biết có bằng hữu làm ăn ở đây, chi bằng qua bên kia ngủ lại?"

"Theo sắp xếp của các cậu."

"Được, ta dẫn đường cho."

Đợi Thân Tang dẫn đoàn người trải gió sương mệt mỏi rời đi, bách tính ăn dưa nhìn cảnh này rơi vào trầm tư.

Đầu năm nay người nào cũng có thể được tôn xưng một tiếng "Tiên sinh" ư?

Cùng lúc đó, Bùi Diệp cũng bắt đầu giãn tay chân cứng ngắc.

Từ Lệ thành đến chân núi thư viện Thiên Môn, đi gần hai tháng, cô đều bị Lê Thù bắt học bổ túc rồi lại học bổ túc, mỗi ngày chỉ riêng luyện chữ đã phải luyện trăm tờ, mỗi một tấm viết hơn một trăm chữ. Cho đến nét chữ của cô thoát khỏi sự bắt chước, có phong cách của mình.

Bùi Diệp xuất thân chiến sĩ, có ưu thế khống chế lực tay, học chữ cũng đặc biệt nhanh, nhưng gặp phải một tây tịch hay soi mói, chỗ nào cũng bắt bẻ. Bùi Diệp hoài nghi con hàng này không phải vì vỡ lòng cho cô mà là để cô thành nhà thư pháp.

Xe ngựa chạy qua đường lớn, cuối cùng dừng trước một khách điếm.

Bùi Diệp nhảy khỏi xe ngựa trước, rồi đưa tay đỡ Lê Thù, mà hai người Thân Tang cũng xuống ngựa.

Xe ngựa đều giao cho chủ quán, tôi tớ hộ vệ cũng thu xếp tốt, cuối cùng mới đặt bốn gian phòng.

"Chủ gia các ngươi hôm nay có đó không?"

Chưởng quỹ dừng động tác gảy bàn tính, nghi ngờ nói: "Còn hơn nửa canh giờ nữa chủ gia mới đến được, ngài là?"

Thân Tang cười nói: "Ta là bằng hữu của chủ gia các ngươi, họ Thân. Nếu huynh ấy đến, có thể thông báo một tiếng không?"

Nghe được họ "Thân", chưởng quỹ lập tức khép người.

"Đúng là chủ gia thường xuyên đề cập một vị lang quân họ 'Thân', hẳn chính là người? Tiểu nhân nghe chủ gia nói người đi ra ngoài du học mà?"

Thân Tang nói: "Đúng vậy, hôm nay vừa trở về."

Chưởng quỹ ân cần nói: "Đây quả là tin tức tốt, tiểu nhân sai người đi báo cho chủ gia ngay."




"Không cần không cần, đợi huynh ấy tới rồi nói là được."

Chưởng quỹ vừa cười để tạp dịch trong khách điếm chào hỏi mấy vị quý khách vừa sắp xếp bốn gian phòng.

Thân Tang nói: "Chủ gia khách điếm này là huynh trưởng đồng hương của ta, năm đó cũng là huynh ấy dẫn ta tới thư viện Thiên Môn cầu học."

Chủ nhân khách điếm không có thi đậu thư viện Thiên Môn, nhưng lại không cam tâm cứ như vậy từ bỏ con đường cầu học, dứt khoát bán sạch gia tài điền sản ruộng đất mở một khách điếm dưới chân núi thư viện Thiên Môn, kinh doanh không tệ, rồi mở cửa hàng tranh chữ, chuyên bán bút mực nghiên giấy, học sinh thư viện còn có thể đem thơ tranh của mình tới nơi này bán hộ, cũng bán sách chép cho học sinh, việc làm ăn khá tốt.

Thân Tang có thể đến thư viện học tập, cũng toàn dựa vào vị huynh trưởng đồng hương này trợ giúp.

Dưới sự giúp đỡ của hắn mới có thể không chút nỗi lo học tập.

Gian phòng khách điếm không lớn, điều kiện vệ sinh khá tốt, các ngõ ngách đều quét dọn sạch sẽ, ngay cả đệm chăn cũng đã giặt sạch.

Thời gian bọn họ đến trấn Thiên Môn sớm, buổi chiều vừa hay đi ra ngoài chọn mua đồ dùng cần thiết.

Lê Thù nói thác mình lớn tuổi, liên tục ngồi xe ngựa hơn hai tháng, xương cốt già không chịu nổi, cho nên buổi chiều không ra khỏi cửa.

Thân Tang cũng có chuyện, cuối cùng chỉ còn Tần Thiệu lạc đàn và Bùi Diệp đồng hành.

"Hôm nay mặt trời gắt, tiên sinh đeo cái này đi."

Tần Thiệu cẩn thận, trước khi ra cửa để tạp dịch khách điếm đi ra ngoài mua mũ sa.

Màn sa trên mũ rất dài, vừa vặn có thể rủ xuống tới chỗ đầu gối, che nắng khá được.

Đây là phụ kiện thiết yếu nữ tính Triều Hạ đi ra ngoài.

Các cô gái trẻ chỉ cần mang mũ là có thể ra đường, khác hoàn toàn với phụ nữ cửa lớn không ra cửa sau không bước trong tưởng tượng của Bùi Diệp.

Trên đường không chỉ có nữ giới tuổi tác khác nhau, thậm chí còn có tiểu thương nữ đi khắp phố phường.

Thời điểm Lê Thù nói với Bùi Diệp về các quốc gia cũng nói Triều Hạ là quốc gia dân phong cởi mở nhất hắn từng thấy.

"Thư viện không chuẩn bị các loại giấy nghiên mực bút à? Thống nhất bán cũng được mà..."

Bùi Diệp nhìn danh sách mua sắm thật dài, con mắt muốn nổ.

Tần Thiệu hoài nghi nói: "Thư viện chính là chỗ học sinh cầu học, làm gì có thể làm những vật này? Thống nhất an bài, cũng dễ xảy ra sự cố."

Nghe xong liền biết là việc chất béo lớn.




Bùi Diệp hỏi ngược lại: "Thư viện Thiên Môn nhận học sinh không phải toàn là xuất thân phú quý, cũng có con cái nhà bình dân đúng không?"

"Đúng vậy, để học sinh thiên hạ có thể học tập, bất luận quý tiện đều có thể nhập học, đây chính là tâm nguyện của sơn trưởng đời thứ nhất, cũng là ý định ban đầu của thư viện Thiên Môn." Trên đường đi Bùi Diệp đã được phổ cập tin tức cơ bản về thư viện Thiên Môn, sao còn hỏi ít vấn đề này?

Bùi Diệp nói: "Nếu như vậy thì càng nên có giáo cụ thống nhất, thậm chí là thống nhất mặc. Bất luận học sinh ngoài thư viện có bối cảnh như thế nào, sau khi ra khỏi thư viện sẽ có tạo hóa gì, chí ít trong lúc cầu học phải đối xử như nhau, mà không phải phân loại từ phương diện quần áo vật dụng, cái này nhiều ít cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm lý học sinh phổ thông chứ? Như tự ti lo nghĩ, tiếp theo ảnh hưởng tâm thái học tập."

Tần Thiệu nghe vậy yên lặng, hồi lâu cũng không nói ra lời.

"Cái này, cái này ngược lại chưa từng cân nhắc đến..."

Nghe rất có đạo lý, nhưng áp dụng rất khó.

Rất nhiều học sinh cầu học còn mang theo thư đồng nha hoàn tùy thân phục thị, cố gắng đạt tới mức ăn mặc giống như ở nhà.

Tần Thiệu không quan trọng, nhưng cậu ta không cách nào cưỡng cầu những người khác vì để tâm đến học sinh bình dân mà giảm chất lượng cuộc sống của mình.

Bây giờ thư viện Thiên Môn cũng không phải học viện thời kỳ đầu mới mở, thay đổi chế độ học viện không dễ dàng như vậy.

"Tiên sinh?"

Tần Thiệu đi hai bước phát hiện Bùi Diệp không đuổi theo, vừa nghiêng đầu liền thấy cô đứng tại chỗ nhìn thứ gì đó.

Bùi Diệp đè thấp vành nón, không vui nói: "Có kẻ nghe lén chúng ta nói chuyện."

"Thật không biết lễ phép, sao có thể thuận miệng vu oan người? Đây là trên đường cũng đâu phải nhà ngươi, quang minh chính đại nghe sao có thể gọi là nghe lén?"

Tiếng thiếu nữ hơi có vẻ chói tai từ bên trái nhã gian lầu hai quán trà truyền đến.