(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 424




Editor: Đào Tử

____________________________

Nghe Bùi Diệp và Lê Thù trò chuyện, hai thiếu niên lang bên cạnh có loại cảm giác bị ép mở ra cánh cổng thế giới mới.

Tần Thiệu vốn luôn nhu thuận lúc này cũng không khống chế nổi nội tâm chấn động muốn chửi thề, khóe miệng thần kinh giật giật.

"Tiên sinh..."

Cậu ta khó khăn mở miệng, biểu lộ như muốn sụp đổ.

"... Đừng nói là cô muốn đoạt người này thật nha?"

Tập tục Triều Hạ có phóng khoáng, cũng chưa từng xảy ra chuyện hoang đường một cô gái giành "Thô kỹ" với quan khách làng chơi.

Mmmm...

Dù là thô kỹ này có vấn đề.

Tần Thiệu cảm thấy phong cách trước mắt quá khiêu chiến tam quan.

"Cậu không cảm thấy phá hư bố cục người khác khổ tâm dựng nên là một chuyện vô cùng sảng khoái? Nhìn kẻ chắc chắn thắng lợi trong tay lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bối rối, luống cuống, kiểm soát tâm tư của đối phương..." Bùi Diệp lộ ra nụ cười ác liệt, một tay đặt trên bả vai Tần Thiệu, dùng giọng điệu người từng trải giáo dục cậu ta, "Cậu còn trẻ, không cách nào tiếp thu sự tuyệt diệu trong đó, đợi cậu lớn lên sẽ hiểu..."

Tần Thiệu mờ mịt.

Sắc mặt Thân Tang bắt đầu tối.

Lê Thù tay run, Tetris dựng sai dẫn đến trò chơi kết thúc.

Luôn cảm thấy dáng vẻ Bùi Diệp lung lạc người cực kỳ giống "Thân (biến) sĩ (thái)".

Một giây sau, Bùi Diệp trực tiếp đề cao giá cả gấp đôi.

Lấy tư thế xa xỉ phóng khoáng tuyệt đối đè bẹp tất cả những người cạnh tranh.

Ba người: "..."

Toàn trường yên tĩnh im ắng.

Vị thô kỹ ấy càng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng.

Bùi Diệp lười biếng dựa vào cửa sổ, khóe môi cong lên bất cần đời.

Khi cô phát hiện mình thành tiêu điểm toàn trường, còn nghịch ngợm quơ quơ tay, mở miệng nói khẩu hình với thô kỹ.

【 Có bất ngờ hay không? 】

【 Đủ ngoài ý muốn chưa? 】

【 Hài lòng chứ? 】

Thô kỹ: "..."

Tú bà thấy người kêu giá là con nhóc miệng còn hôi sữa, sắc mặt nháy mắt âm trầm.

Một giây sau lại mang nụ cười nịnh nọt, tốc độ trở mặt nhanh chóng làm người ta hoài nghi là mình hoa mắt.

"Vị quý khách kia, ngài đừng nhìn nơi này của bọn ta là tiểu điếm, nhưng cũng là chỗ mở cửa đón khách thâm niên..."

Bùi Diệp hiểu lời tú bà uy hiếp.

"Đạo lý này ta hiểu, nhưng hôm nay chẳng phải ai ra giá cao là có thể ôm mỹ nhân về?"

Tú bà cười nói: "Đúng là đạo lý này."

Bùi Diệp búng tay cái phốc: "Vậy thì đúng rồi! Ta trả nổi tiền, còn không cho ta kêu giá?"

Tú bà nghe xong trong bụng mở cờ.

"Nào có, ngài là quý khách, ra giá cao mua là phúc khí của cô ta."

Ai bỏ ra nổi giá cao người đó là đại gia.

Đâu cần quan tâm đại gia là người hay là chó, là nam hay là nữ?

Chỉ cần Bùi Diệp lấy ra tiền qua đêm, tú bà sao lại đẩy thần tài dâng tận cửa ra ngoài?

"Lời này ta thích nghe."

Bùi Diệp chặn ngang một chân báo giá cao, hoàn toàn vượt qua giá cả dự tính trong lòng khách nhân khác.

Cho dù không cam lòng, bọn họ cũng không có ý tiếp tục kêu giá.

Giá cả cao hơn sẽ thua lỗ.

Bùi Diệp cười duỗi tay một cái.

"Xem có vẻ thỏa rồi."

Tần Thiệu bất đắc dĩ nhỏ giọng thì thầm với cô, sợ tạp dịch bên ngoài nhã gian nghe được.

"Tiên sinh... Cô có nhiều tiền như vậy sao?"

Bọn họ cũng không muốn bị tay chân tiểu trúc Kết Duyên vây quanh ẩu đả, lột sạch ném ra cửa đâu.

Vậy quá mất mặt.

"Đây không phải là số tiền nhỏ."

Lê Thù cũng tò mò không để ý tới trò chơi.

Hẳn là cô thật muốn để Cố Ương làm kẻ ngốc lắm tiền?

Bùi Diệp vuốt cằm cười gian: "Tiền không thành vấn đề, cái thứ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Ba người còn lại không cho ý kiến với câu nói này.

Bùi Diệp lại nói: "Thô kỹ giả nào xứng với vàng ròng bạc trắng đâu."

Tần Thiệu hiểu ra đồng thời lo lắng hơn.

Dùng tiền giả lừa gạt người tiểu trúc Kết Duyên, thực sự sẽ bị lột sạch quần áo hành hung ném ra ngoài.

Quan trọng nhất là --

Bùi Diệp làm gì có nhiều tiền giả như vậy.

Lê Thù lại đoán được, hắn ra khẩu hình "Chướng nhãn pháp".

Bùi Diệp mỉm cười gật đầu, khen: "Trẻ con dễ dạy."

Nói xong cô liền thấy Lê Thù thưởng cho cô cái đảo mắt trắng.

Nếu không phải Lê Thù, tùy tiện đổi lại là ai, câu nói này của Bùi Diệp nói ra đều bị hành hung.

Nào có đứa trẻ mười một mười hai tuổi nói "Trẻ con là dễ dạy" với người đàn ông trung niên hơn mình hai chục?

Trong thời gian nói chuyện, người tiểu trúc Kết duyên đã chờ sẵn ở cửa thu tiền.

Bùi Diệp đứng dậy đi ứng phó.

"Ta đi một chút."

Cô lấy ra hai tấm giấy gói kẹo vẽ Chướng nhãn phù lên.

Đặt trong mắt những người khác chính là vàng ròng óng ánh, sáng đến có thể lóe mù mắt người.

"Số tiền này đủ rồi chứ?"

Cỗ thân thể này chưa phát triển, Bùi Diệp nhìn ai cũng phải ngẩng đầu.

May mắn khí thế cô đủ mạnh, hoàn toàn bù đắp sự thiếu hụt chiều cao.

Tú bà nịnh nọt cười nói: "Đủ rồi đủ rồi, hoàn toàn đủ..."

Bùi Diệp ngăn động tác muốn vươn tay lấy của tú bà lại, vẫn ôm nụ cười hờ.

"Số tiền này, ngươi cũng có thể lấy đi, không cần trả tiền thừa, nhưng -- "

Tú bà hít một hơi lạnh, bị đoạn lập lờ này của Bùi Diệp làm suýt sốc hông.

"Nhưng cái gì? Quý khách ngài cứ việc nói!"

Bùi Diệp nói: "Ta cũng biết quy củ thô kỹ, nhưng quy củ có thể đổi. Ta cũng không có nhiều thời gian nhã hứng đi ngoài thành một chuyến, tiền còn lại cho ngươi, ngươi an bài một gian phòng tốt nhất, ngày hôm nay -- Ta muốn qua đêm ngay tại hoa lâu."

Tú bà tưởng Bùi Diệp sẽ làm khó dễ, không ngờ là yêu cầu đơn giản như vậy.

Lúc này gật đầu như giã tỏi, căn bản không trưng cầu ý kiến thô kỹ.

Bởi vậy, khi thô kỹ biết tin tức từ tạp dịch nha hoàn, khuôn mặt mỹ lệ bỗng vặn vẹo trong giây lát.

Thô kỹ nắm chặt tay áo trong, răng hàm sắp bị y nghiến nát.

Kế hoạch tốt đẹp bị người chặn ngang một cước, đừng nói tức bao nhiêu.

Đúng vậy, "Y" mà không phải "Cô ta".

Chính như Bùi Diệp nói, tên thổ khoa tử này là nam tính hàng thật giá thật.

Y không cho nha hoàn hầu hạ tắm rửa.

Mặt thật xinh đẹp có thể ngụy trang thành nữ tính, nhưng thân thể y không thể ngụy trang, cởi quần áo là sẽ lộ.

"Tiên sinh... Cô thực sự sẽ đi ư?"

Tần Thiệu nhìn ánh mắt Bùi Diệp ngày càng là lạ.

"Đương nhiên không." Bùi Diệp bá tay vào vai Tần Thiệu, phóng khoáng nói, "Dĩ nhiên là cùng đi, năm người tốt bao nhiêu."

Hai người thiếu niên không biết nghĩ tới điều gì, bị dọa bước chân lảo đảo.

Dù là Lê Thù cũng khó đỡ nổi.

Hắn biết cao nhân và người bình thường là hai giống loài, nhưng chắc không chênh lệch đến nỗi nào.

Tốt xấu còn đội lốt da người, sao có thể làm chuyện điên rồ?

"Các người thật yên tâm để một cô gái yếu đuối như ta đi đối mặt với thô kỹ nam giả nữ?"

Bùi Diệp thẳng thắn trả đũa.

Trán Lê Thù như ẩn như hiện gân xanh.

Hắn là văn nhân!

Văn sĩ văn nhã không nói ngữ điệu thô bỉ.

Đợi Bùi Diệp dắt ba người đi vào "Phòng cưới" đêm nay, trò hay đúng lúc diễn đến cao trào.

"Đêm xuân ngắn ngủi, nương tử định đi đâu?"

Bùi Diệp tựa bên cửa, ánh mắt hài hước nhìn giai nhân biểu lộ hệt gặp quỷ còn chưa kịp leo ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt quét đến tráng hán ngoài cửa sổ đang muốn tiếp ứng "Thô kỹ", cô khoa trương "A" một tiếng.

Trêu chọc nói: "Hay cho tiết mục cảm động tình chàng ý thiếp bỏ trốn trong đêm."

______________

Đào: Bù cho chương hôm qua nè