(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 415




Editor: Đào Tử

_____________________________

Thời điểm nhìn thấy ba loại thành phẩm giả tạo, trong đầu Cố Ương liền có một ý niệm.

【 Ta Cố Ương nguyện xưng ngươi là lão đại mạnh nhất ngành làm giả 】

Được rồi, hoạt động tâm lý này là Bùi Diệp căn cứ biểu lộ Cố Ương dịch loạn.

"Cái này... Quả thật là một người... Dùng nửa ngày... Làm?"

Cố Ương là đại lão giới danh sĩ, trước khi bước vào con đường danh sĩ này, hắn là học trò ân sư Tần lão coi trọng nhất, thầy thường xuyên mang hắn đi nhiều loại trường hợp thể nghiệm, như thi hội danh lưu tề tựu, nhã tập đại lão tụ tập thậm chí là cung yến cung đình tổ chức.

Bất luận là hắn lúc trước hay là hắn hiện tại, Cố Ương cũng từng ở khoảng cách gần chứng kiến bút pháp của thái tử.

Nếu không nói phong thư này là Lê Thù dùng một đêm ngụy tạo, hắn còn tưởng rằng là từ Đông cung ra...

Bùi Diệp xích lại gần nghiêng đầu nhìn kỹ, nhìn phải nhìn trái cũng không nhìn ra cái gì.

"... Ngụy tạo rất giống?"

Là một "Người mù chữ" không biết nửa điểm giám định thưởng thức, cô không get được ý của Cố Ương.

"Cực kỳ giống, đủ để thế giả loạn thật."

Người chưa quen thuộc thái tử tuyệt đối sẽ bị lừa bịp.

Cố Ương không tưởng tượng nổi Lê Thù còn có bản lĩnh nhường này!

"Nói như vậy văn thư không thành vấn đề, vậy con dấu và hổ phù thì sao?"

Cố Ương chuyển ánh mắt tới con dấu phía trên văn thư.

Hắn suy tư một lát mới nói: "Ta cũng chưa tận mắt thấy tư ấn thái tử, nhưng nghe nói con dấu thái tử dùng đều là bệ hạ tự tay thiết kế, rồi lệnh danh gia đương thời khắc dấu... Cho nên, cái con dấu này có thể giống bút pháp của bệ hạ... Cậu qua đây nhìn xem, giống hay không?"

Cố Ương gọi Tần Thiệu tiến lên xem.

Giấy hoàng đế viết sẽ có người phụ trách chỉnh lý, thậm chí thánh chỉ phát ra đa số thời điểm cũng là Hoàng đế đọc khẩu dụ, quan viên chuyên môn viết thay.

Do nhiều nguyên nhân, người từng gặp bút tích của Hoàng đế ít càng thêm ít.

Nhưng giữa bọn họ tuyệt đối có người từng gặp, không ai khác ngoài cháu ruột Tần lão Tần Thiệu.

Mỗi khi đến lễ tết chúc phúc, Hoàng đế tự tay viết chữ "Phúc", có thể thiếu ai chứ không thể thiếu phần của Tần lão.

Mà Tần Thiệu vừa ra đời liền đứng ở vạch đích, hắn cũng là mấy người ít có trong số đồng lứa có thể nhìn thấy bệ hạ, thậm chí được bệ hạ ôm trên đầu gối nói mấy câu may mắn. Tự nhiên Tần Thiệu cũng là một trong năm người ở đây từng thấy chữ viết của Hoàng đế bệ hạ.

Tần Thiệu tròn mắt nhìn nhiều lần, cuối cùng gật đầu.

"Cực kì giống, nhưng... Tư ấn của thái tử không phải hình dáng này..."

Toàn bộ Triều Hạ đều biết Thái tử được sủng ái bao nhiêu, có đồ tốt Hoàng đế sẽ để hắn chọn trước.

Cho dù là vật liệu con dấu cũng phải phù hợp thân phận Thái tử Đông cung.

Trước mắt con dấu in trên giấy tương tự, nhưng bộ dáng và vật liệu so với nguyên bản chênh lệch quá xa.

Lê Thù hừ một tiếng, suýt nữa đảo mắt trắng.

"Văn thư truyền cho thống soái Phượng gia quân, thống soái chỉ nhìn đóng dấu, không nhìn thấy con dấu đóng ra."

Giả tạo cái văn thư đóng dấu giả mà thôi, đâu phải đưa con dấu ra trước mặt người ta, chỉ cần in ra giống như đúc là được, nào soi mói ngay cả bản thân con dấu phải nhất trí với bản thật? Với lại dù là Lê Thù khắc ra được, Cố Ương có thể tìm được nguyên liệu làm ra con dấu của thái tử?

Tần Thiệu cười nói: "Tiên sinh nói rất có đạo lý."

Hai thứ đồ này đều trót lọt, chỉ còn lại ngụy tạo hổ phù...

Hmmm...

Mặc dù ở đây không ai từng gặp bộ dáng hổ phù thật, nhưng đồ giả trước mắt thật quá sơ sài, nhìn một cái liền biết là giả.

Lê Thù giải thích: "Hổ phù thật dùng vật liệu rất đặc thù, đừng nói cho chúng ta thêm mấy ngày, dù là cho mấy tháng thậm chí một hai năm... Ta cũng chưa chắc tạo ra được. Bởi vậy, ta liền dựa theo bộ dáng hổ phù điêu khắc một cái, quét lớp nước sơn cũng có thể ứng phó."

Tần Thiệu khó khăn nói: "Cái này nhìn chốc lát là nhìn ra là giả, đối phó thế nào được?"

Lê Thù cười khẽ lắc đầu, dường như ngay cả đáy mắt cũng hiện ra vầng sáng tự tin.

"Sao không ứng phó được? Cậu còn nhớ rõ mục đích của chúng ta là cái gì? Để thống soái Phượng gia quân sinh nghi, cho hắn biết có người giả tạo tín vật thái tử, giả tạo mệnh lệnh để Phượng gia quân triệt binh Bản Thành... Chỉ cần hắn ý thức được mệnh lệnh triệt binh do kẻ xấu tính toán là đủ rồi."

Những vật ngụy tạo không quá đúng quy cách thì khó mà ứng phó được?

Không có chuyện đó, nhà ai trước khi giả tạo không có bản nháp, không có mấy món tác phẩm thất bại?

Cho dù là Lê Thù, tối hôm qua cũng vẽ một đống bản nháp mới vẽ ra một tấm thành phẩm hài lòng nhất.

Cố Ương cẩn thận thu đồ vật vào.

"Lê tiên sinh quả thật là một nhân tài."

Nếu không phải tối qua thăm dò, Cố Ương thật hoài nghi tính chân thực vòng bằng hữu làm giả của Lê Thù -- Căn bản không có cái gọi là bằng hữu làm giả, trên thực tế là chính hắn tự thân đi làm -- Bản nháp vật liệu bút mực trong phòng phải tự tay xử lý, không để lại chứng cứ.

"Sinh tồn không dễ."

Trên mặt Lê Thù cười hì hì, trong lòng không chừng mười vạn câu má nó.

Nếu không phải Cố Ương nắm vuốt tính mạng hắn, hắn sẽ không có thao tác lần này...

Đồ vật nắm tới tay, thao tác còn lại thì xem Cố Ương sắp xếp, Lê Thù không xen tay vào được.

Trước đó --

"... Tại hạ có một yêu cầu quá đáng."

Tâm tình Cố Ương thật tốt, đối đãi Lê Thù cũng thuận mắt hơn nhiều, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận đều có thể đáp ứng.

"Tiên sinh cứ nói."

Lê Thù chống đỡ đầu óc buồn ngủ mụ mị, thu vẻ vui mừng.

"Liên quan tới di thể thư đồng Lê Lộ của ta."

Hắn biết mình và Lê Lộ còn có duyên phận phụ tử, nhưng nghĩ đến thi thể Lê Lộ bị dã thú chia ăn, hài cốt phơi thây rừng rậm, mặc cho ruồi muỗi vây quanh, hắn không có cách nào trấn an chính mình.

Tương lai thế nào đợi tương lai rồi nói, thi thể Lê Lộ vẫn phải an thân trong đất.

Cố Ương nghe vậy nghiêm mặt nói: "Việc này giao cho tại hạ xử lý, mong tiên sinh yên tâm."

"Đa tạ."

Bởi vì dã thú chia ăn, thi thể Lê Lộ đã tàn khuyết không đầy đủ.

Cố Ương điều động tâm phúc đi mang di thể về, miễn cưỡng mới chắp vá ra hình người.

Tàn thi được an trí trong một bộ quan tài đen nhánh, táng dưới một mảnh đất phong thủy khá tốt.

"Đứa bé Lê Lộ này... Thật sự là đáng tiếc."

"Một thế này rất đáng tiếc, nhưng ngài sẽ không để hắn đời sau tiếc."

Lê Thù cười khổ nói: "Nào có người an ủi như cô."

Bùi Diệp có thể chịu nổi sinh tử, bởi vì cô biết tử vong không phải là kết thúc mà là khởi đầu cuộc đời mới, nhưng Lê Thù chỉ là người phàm.

Cho dù Lê Lộ có thể chuyển thế thành con của hắn, người sau khi chuyển thế còn là Lê Lộ sao?

Người kia vẫn là thiếu niên lang thành kính, khâm phục, kính ngưỡng, sùng bái, trung tâm... với hắn?

Không còn!

Đó sẽ là một người hoàn toàn mới.

Lê Thù suy nghĩ một chút nói: "Phần tiếc nuối này không phải chăm sóc người sau khi chuyển thế tốt là có thể bù đắp, cũng vô pháp đền bù, không cách nào tiêu tan."

Áy náy với Lê Lộ mà đền bù chuyển thế của cậu bé gấp bội, đối với Lê Lộ trước chuyển thế không công bằng.

Bùi Diệp mặt không thay đổi nhìn vấn đề triết học Lê Thù suy tư.

"Mù chữ" không hiểu thế giới của học bá.

Trạng thái này của Lê Thù cũng không có tiếp tục bao lâu, hắn quan tâm một vấn đề khác hơn.

"Đúng rồi, không biết bên Phượng gia quân thế nào."

Hết thảy tiến hành thuận lợi còn tốt, nếu như thất bại, Lê Lộ chết coi như vô nghĩa.

Bùi Diệp làm bộ nghiêng tai lắng nghe.

"Hiện tại đang cãi nhau, ầm ĩ um trời."

Lê Thù: "???"

___________________

Đào: Nay nhanh đủ dị trời