[Quyển 2] Sủng Vợ Tận Trời: Phúc Hắc Tổng Tài Và Cô Vợ Trẻ Con

Chương 27: Quá khứ của Phong Tần (1)




Chương này mình bù cho m.n nha! Dạo này thời gian ko có mà để viết truyện đăng, aizz...

*****

Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, Phong Tần dẫn cô đi ăn mới về biệt thự.

Biệt thự Nam Cung

- Hai đứa về rồi.

Nam Cung Thần ngồi ở sofa phòng khách thấy hai người liền lên tiếng.

Nam Cung Mẫn gật đầu rồi hỏi

- Ba mẹ đâu? Sao chỉ có anh với chị dâu ở nhà?

- Ba mẹ đang nghỉ ngơi trên phòng.

- Em lên phòng đây, hai người cũng ngủ sớm đi.

Cô nói, rồi kéo anh lên phòng. Từ lúc rời nhà hàng đến giờ, tâm trạng của anh không được tốt cho lắm. Chắc gặp lại Cổ Khắc Tuyền làm anh khó chịu.

- Tần, anh tắm trước đi.

- Được.

Nam Cung Mẫn nhìn bóng lưng của anh có chút chua xót, ai làm anh buồn cô sẽ không tha cho người đó.

Ba mươi phút sau, anh từ phòng tắm bước ra. Tóc mới gội nên còn vài giọt nước đọng lại. Phong Tần nhìn cô nói

- Em vào tắm đi, nước anh đã pha sẵn.

- Cảm ơn ông xã.

Cô hôn một cái thật kêu lên má anh sau đó vào phòng tắm. Phong Tần nhếch môi cười, anh lại quầy bar trong phòng rót cho mình một ly rượu đỏ sau đó đi đến ban công. Ánh mắt màu hổ phách không gợn sóng của anh nhìn về màn đêm yên tĩnh làm anh nhớ đến vào đêm mưa của mười năm trước.

Lúc đó anh chỉ mới mười tuổi, anh cũng rất thương ba mẹ mình. Mẹ anh là Phong Tình Tuyết, còn ba anh không ai khác là Cổ Khắc Tuyền. Anh còn nhớ, đêm hôm đó trời mưa to cũng là cái đêm ba đuổi mẹ con anh ra khỏi nhà

Trong thư phòng làm việc của Cổ Khắc Tuyền

Phong Hạ Linh mặt ướt đẫm nước mắt hét lên

- Tại sao? Anh vì gia sản mà đuổi mẹ con em đi? Anh là con người sao?

- Hạ Linh, em nghe anh nói! Em chỉ cần rời đi một thời gian, sau khi ba chuyển hết tài sản cho anh. Anh sẽ rước mẹ con em về.

- Anh nghĩ tôi tin? Anh là vì tài sản mà không cần mẹ con tôi? Anh đây gọi là yêu tôi sao? Anh yêu cái thứ gia sản rác rưởi này hơn thì có.

"Chát" một cái tát mạnh đến nỗi mặt Phong Hạ Linh lệch sang một bên, khóe môi chảy dòng máu tươi. Cổ Khắc Tuyền đánh xong liền hối hận

- Anh...anh xin lỗi. Anh không cố ý đánh em, Hạ Linh em có sao không?

Cổ Khắc Tuyền muốn đụng vào người Hạ Linh thì bị cô né tránh. Cô lùi về sau vài bước

- Ha ha, anh vì vậy mà đánh tôi? Cổ Khắc Tuyền, anh sẽ hối hận.

Hít một hơi thật sau Phong Hạ Linh nói tiếp

- Chúng ta ly hôn đi, từ này đường ai nấy đi. Ân đoạn nghĩa tuyệt.

Phong Tần đứng ngoài cửa thư phòng liền chạy vào, khuôn mặt nhỏ bé của anh đã rơi vài giọt nước mắt. Giọng nói non nớt có phần nghẹn ngào vang lên

- Ba mẹ, hai người đừng ly hôn. Hai người đừng bỏ con.

- Tiểu Tần ngoan, mẹ sẽ không bỏ con. Con đi theo mẹ, có được không?

Phong Hạ Linh ôm anh vào lòng dỗ dành, bàn tay nhỏ bé trắng nõn ôm lấy Phong Hạ Linh.

Cổ Khắc Tuyền giận dữ rít lên

- Nếu cô đi thì bỏ Tiểu Tần lại, tôi sẽ nuôi con.

- Không! Tiểu Tần không thể có một người cha như ông, một người cha chỉ vì tiền tài mà bán rẻ gia đình.

Phong Hạ Linh che chắn Phong Tần giọng kiên định nói. Nhưng Cổ Khắc Tuyền không quan tâm, ông đi qua sau lưng Hạ Linh nắm lấy tay anh

- Tiểu Tần từ nay con sẽ ở với ba có chịu không?

- Không được, Tiểu Tần.

Hai người giằng co qua lại làm tay Phong Tần ửng đỏ. Anh đau đớn khóc ra tiếng

- Ba...mẹ, đau!

- Anh mau buông tay Tiểu Tần ra, anh làm nó đau.

- Tôi không buông.

- Hu hu...con ghét ba mẹ, con không cần ba mẹ nữa.

Phong Tần nói xong liền chạy ra ngoài, Phong Hạ Linh thấy vậy liền đuổi theo. Cổ Khắc Tuyền chỉ đứng im, ông không có đuổi theo hai người họ.

Ngoài kia trời mưa xối xả, Phong Tần phía trước thì Phong Hạ Linh đã đuổi kịp phía sau, bà không ngừng gọi anh

- Tiểu Tần con đừng chạy nữa, Tiểu Tần...

Phong Tần như không nghe thấy vẫn cấm đầu chạy về phía trước. Trời mưa, đường lại tối nên không thể nhìn rõ phía trước. Phong Hạ Linh chạy phía sau bị vấp liền ngã nhào xuống, lúc này anh nghe thấy tiếng động phía sau mới dừng lại. Phong Tần quay đầu lại

- Mẹ!

Chạy đến bến bà, anh khóc lớn

- Mẹ, mẹ...huhu

- Tiểu Tần ngoan, là con trai thì phải mạnh mẽ. Không được khóc, biết chưa?

- Dạ!

Phong Hạ Linh đứng dậy nhìn xung quanh xem thử có bắt được chiếc xe nào không. Nhưng vì trời mưa nên không có xe, bà nhìn anh rồi ôm anh vào lòng che mưa. Bỗng, từ xa có ánh đèn của xe ôtô. Chưa kịp vui mừng đã thấy chiếc xe lao thẳng về phía anh. Phong Hạ Linh hốt hoảng đẩy anh ra, Phong Tần ngã vào lề đường cả thân thể đau buốt.

Chiếc xe ô tô lao thẳng về phía Phong Hạ Linh, bà chỉ biết trơ mắt đứng nhìn vì né cũng chẳng kịp. Bà cảm thấy thân thể như bay trên không trung sau đó tiếp đất, bà chỉ cảm thấy đau tê tái.

Phong Hạ Linh mặt trắng bệch nhìn về phía Phong Tần, thều thào

- Tiểu...Tần.

- Mẹ, mẹ ơi!

Phong Tần hai mắt ửng đỏ chạy lại phía mẹ. Bà đưa tay vuốt tóc anh, khó nhọc nói

- Tiểu Tần...mẹ không thể qua khỏi...sau khi mẹ mất, con...con hãy tìm dì Elina giúp đỡ...khụ...khụ, dì ấy...là bạn thân của mẹ...con chỉ cần đến đó...gì sẽ biết... biết con. Dì...Elina đang ở Anh...khụ...

Phong Tần lắc đầu, nghẹn ngào nói

- Mẹ sẽ không sao, con đưa mẹ đi bệnh viện....

- Con ngốc...ngoan...nhớ lời mẹ dặn...khụ...khụ...lúc trước mẹ có gửi tiền ở ngân hàng...mật khẩu là ngày sinh của con....con...cầm lấy mà sài....

Phong Hạ Linh lấy trong túi áo ra mộ chiếc thẻ ATM đưa cho anh, sau đó liền tắt thở. Trong đêm mưa đó anh đã khóc rất nhiều và đó cũng là lần cuối anh khóc.