Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Tôi, cứu anh, nha." Phồn Tinh lúc đầu là khiêng Tần Liệt, đến cuối cùng, chuyển thành đem hắn ôm lên bế kiểu công chúa.
Tiểu Hoa Hoa của cô, nên cô phải tự mình tới cứu.
Đám người Tạ Đình Châu bị ném ở một nơi cách khu thương mại khoảng vài km, nơi đó địa thế trống trải, hơn nữa tang thi ít, muốn chạy trốn cũng tương đối dễ dàng.
Cũng không biết vì sao bên trong phụ cận khu thương mại lại có nhiều tang thi như vậy, nếu tùy tiện lái xe tiến vào, chắc chắn bọn hắn sẽ thành một đám gỏi gà, có đi mà không có về.
"... Sau này, phải ngoan, nghe lời, hiểu không?"
Phồn Tinh một từ lại một từ nhảy ra khỏi miệng, ý thức Tần Liệt trước sau đều thanh tỉnh, đau đến cơ hồ là từ trong kẽ răng cố nói ra một chữ: "Được..."
Chỉ cần cô có thể cứu sống hắn, từ nay về sau, mạng này của Tần Liệt hắn, mặc cho cô sai bảo!
Cho dù là làm trâu làm ngựa, lên núi đao xuống chảo dầu, hắn đều sẽ không tiếc.
Ân cứu mạng, vốn nên dũng tuyền tương báo*.
*Trích trong câu "tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo". Ý nói sống nên khắc ghi ơn nghĩa của người khác, họ chỉ giúp ta một giọt nước, nhưng ta sẵn sàng trả cho họ cả một suối nguồn.
Tần Liệt trước khi bị người thân hai lần phản bội, tuyệt đối là một hạt giống tốt, biết trọng tình trọng nghĩa, trung nghĩa nhân dũng!
Nhưng mà hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, hắn xem cô là ân nhân cứu mạng.
Còn cô thì sao?
Cô xem hắn là... Đầu bếp, may vá, kể chuyện trước khi ngủ, gối ôm hình người, máy giặt, thảm lộ thiên...
Bởi vì mạch não hắn không đủ biếи ŧɦái, nên không theo kịp mạch não biếи ŧɦái của tiểu tang thi cô.
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Tiểu tang thi như một cơn lốc xoáy xông lên xe, trong ngực còn ôm đồ vật máu tươi đầm đìa, nhìn không ra hình dáng.
Tạ Đình Châu nhanh chóng hô lên: "Mau lái xe!"
Mẹ cha!
Rốt cuộc là Thấp Lè Tè đã làm gì?
Phía sau cô là mênh mông một vùng trời toàn tang thi, may mà tang thi hành động chậm chạp, bằng không, sợ là xe không thể dễ dàng rời đi!