Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Ngọc Trường Thịnh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn người trẻ tuổi trước mặt: "Thủ đoạn của cậu thật không tồi."
Chỉ trong chốc lát không gặp mặt, đã câu dẫn đến mức Phồn Tinh chủ động gọi điện cho hắn.
"Ngọc tiên sinh, Ngọc phu nhân, tôi thành thật xin lỗi, yêu cầu vừa rồi của hai người, xin thứ cho tôi không thể đáp ứng." Muốn hắn rời khỏi Phồn Tinh, hắn không làm được.
Người chết đuối, cho dù là bắt lấy một cọng rơm, cũng sẽ không buông tay.
Huống chi, Phồn Tinh là đem hắn vớt lên bờ.
Tạ Trản lấy hết can đảm nói: "Tôi đối với Ngọc tiểu thư, là thật lòng chân thành, tôi muốn cùng em ấy ở bên nhau. Tôi biết, lấy điều kiện của tôi ở hiện tại, là không xứng với em ấy. Nhưng tôi sẽ nỗ lực."
Tần Nhụy thở dài: "Xin hỏi cậu có thể nỗ lực như thế nào?"
Bà đối với thanh niên này không có ác cảm, nhưng bà không thể chấp nhận con gái ở bên một người như hắn.
Bởi vì thân phận hai bên chênh lệch quá lớn.
"Xuất thân của cậu, đúng là không thể do cậu quyết định. Nhưng mà Tạ Trản tiên sinh, năng lực cùng bằng cấp của cậu, cũng rất khó khiến người ta cảm thấy vừa lòng."
"Tôi còn nghe được không ít tin tức về Tạ Như Nhân mẹ cậu, thứ cho tôi nói thẳng, cậu có một người mẹ như vậy, căn bản cũng không thể tiến xa trong giới giải trí. Rời khỏi giới giải trí, cậu tính toán đi làm phục vụ để nuôi con gái tôi, hay là tính toán đi dọn gạch ở công trường để nuôi con gái tôi?"
"Hay là, cậu đang nghĩ, Ngọc gia chúng tôi sẽ giúp cậu gây dựng sự nghiệp?"
Tạ Trản cứng ngắc không trả lời được: "Tôi..."
"Thứ cho tôi nói thẳng, thân phận hai bên cách nhau một trời một vực. Tạ Trản, chờ đến lúc cậu làm cha mẹ, cậu sẽ cảm nhận được nỗi lo lắng của vợ chồng chúng tôi."
Nếu vợ chồng Ngọc Trường Thịnh hùng hổ dọa người, Tạ Trản còn có thể cường ngạnh phản bác một chút.
Nhưng bọn họ dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, hắn còn có thể như thế nào?
Hắn thậm chí cảm thấy, họ nói rất có đạo lý.
"Tôi. . . Tôi sẽ nỗ lực. Tôi có thể đảm bảo, tôi đối với Ngọc tiểu thư so với bất kỳ ai khác đều tốt hơn." Tạ Trản ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vợ chồng Ngọc Trường Thịnh, đáy mắt đã ánh lên hơi mắt, nhìn qua rất... đáng thương.
"Người trẻ tuổi, khi cậu không có năng lực, thì lời đảm bảo của cậu không đáng một xu." Tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự thật.
Ngọc Trường Thịnh tung hoành ở thương trường nhiều năm, có vô số người đứng trước mặt ông xin một cơ hội, hứa hẹn về sau nhất định sẽ giúp tập đoàn sáng tạo ra giá trị lớn, nhưng kết quả thì thế nào?
Tần Nhụy ở phía dưới bàn giẫm ông một cái, ý bảo ông không cần nói đến quá khó nghe.