[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 66: Phiên ngoại: Linh Đề và Thiên Mã (2)




Hàn Hành Khiêm tạm thời đưa Tiêu Thuần đến bệnh viện thành phố Thông Khẩu, sau khi xác định thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, hắn ở trước giường bệnh một tấc cũng không rời hắn hai ngày liền.



Bởi vì miệng vết thương bị viêm nên Tiêu Thuần vẫn luôn sốt nhẹ, ý thức không rõ ràng lắm, chỉ cần Hàn Hành Khiêm đưa tay tới, hắn sẽ mơ mơ màng màng dùng mặt cọ cọ.



Hàn Hành Khiêm ngồi trước giường, nằm sấp bên lan can giường đơn vuốt ve đầu hắn.



Chó con bị bệnh không ồn ào, cũng không kêu đau, chỉ là cực kỳ dính người, cần chủ nhân trấn an và làm bạn.



Tiêu Thuần không biết làm nũng, cũng rất ít khi nói chuyện chứ đừng nói là lời ngon tiếng ngọt, hắn nhiều nhất cũng chỉ đem cằm đặt trước ngực Hàn Hành Khiêm, mở tròng mắt đen trong suốt nghiêm túc nhìn hắn.



Cho nên tuy rằng bọn họ có ước pháp ba chương, không cho phép tùy thời đọc tâm của đối phương, nhưng Hàn Hành Khiêm vẫn âm thầm không tuân thủ ước định, hắn rất muốn biết mỗi khi chó con nghiêm túc nhìn mình đang suy nghĩ cái gì.



Hắn cúi đầu dùng sừng chạm vào đầu Tiêu Thuần, nghe được tiếng rên rỉ suy yếu: "Đau quá, lạnh nữa... Muốn ôm anh Hàn..."



Hàn Hành Khiêm ho nhẹ một tiếng, cởi áo khoác bẩn ra rón rén nằm lên giường, giường bệnh đơn quá chật chội, alpha cao lớn chỉ có thể nằm nghiêng, ôm omega vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua áo sơ mi đưa ấm áp vào trong cơ thể omega nhỏ đang bị lạnh.



Tiêu Thuần quả nhiên chen chúc vào trong ngực hắn, vùi đầu vào lồng ngực hắn.



Hàn Hành Khiêm lại dùng năng lực đồng sinh Thánh thú bồi hồi đọc tâm của hắn một lần nữa



Thật ấm áp. Muốn liếm anh Hàn...



Hàn Hành Khiêm hôn lên đỉnh tóc Tiêu Thuần, khẽ nâng cằm, đem cổ lộ ra bên môi Tiêu Thuần, chờ hắn liếm.



Nhưng Tiêu Thuần vẫn khắc chế, không động nữa.



Hàn Hành Khiêm đợi nửa giờ cũng không thấy omega có hành động, suy nghĩ lại không làm, quả thực quá kỳ cục, cứ tiếp tục như vậy không tự mình đọc lòng làm sao biết em ấy đang suy nghĩ cái gì đây? Hàn Hành Khiêm quyết định không tuân thủ ước định này nữa, chỉ cần lặng lẽ không bị phát hiện là được rồi.



Hắn cúi đầu chạm vào trái tim Tiêu Thuần đọc lại, phát hiện người ta đã ngủ thiếp đi. Hàn Hành Khiêm dở khóc dở cười, chỉ có thể hôn một cái trên khóe môi hắn rồi bỏ qua.



Sau đó IOA ra thông báo, muốn đưa toàn bộ học viên bị thương trong hành động của Viện nghiên cứu đến đảo Nha Trùng chữa bệnh, môi trường trên đảo không khí sạch sẽ, trang thiết bị y tế đầy đủ, hơn nữa còn được trang bị bác sĩ đa khoa chuyên nghiệp chẩn trị, có thể cho các học viên có điều kiện trị liệu thích hợp nhất, quan trọng nhất là buông lỏng tinh thần, các thiếu niên lần đầu tiên đối mặt với chiến đấu thảm khốc như vậy, làm không tốt sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, bởi vậy mỗi người đều phải tiến hành tâm lý sơ tâm mới được.



Nhưng bởi vì quan hệ hải quân và đất liền cứng nhắc, mặt biển đóng băng, vốn dĩ dương thương hai tháng lại bị kéo dài thành một năm.



Hàn Hành Khiêm dựa vào lưng ghế, nhiều lần lật xem mấy tấm X-quang trong tay, thuận tiện nhìn chằm chằm Hạ Nãi Xuyên làm bài tập.



Nghe nói hai ngày nay Tuần Tuần sẽ trở về, chờ ngày em ấy trở về Hàn Hành Khiêm tính toán liền đến bến tàu đón người, sau đó dẫn em ấy đi ăn một bữa cơm lớn.



Hạ Nãi Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa văn phòng đang đóng chặt, vành tai nhẹ nhàng giật giật: "Có người đứng ở bên ngoài."



Khả năng đồng sinh của cạu nhóc cũng giống như Bạch Sở Niên, cũng là một trong những khả năng đồng sinh dễ thức tỉnh nhất của tuyến thể mèo là nghe nhiều tần số.



Hàn Hành Khiêm cho rằng đó là bệnh nhân, vì thế buông X-quang xuống mở cửa, xoay tay vịn mở cửa, lại thấy Tiêu Thuần giơ tay không được tự nhiên đứng ở ngoài cửa, đuôi chó gắt gao kẹp giữa hai chân, khẩn trương muốn gõ cửa, ngẩng đầu lại đối diện với con ngươi màu nâu nhạt của Hàn Hành Khiêm.



Tiêu Thuần đột nhiên quên mình đang khẩn trương cái gì, hưng phấn nhào tới, ôm lấy Hàn Hành Khiêm, cái đuôi chó nhỏ sắp vẫy đến cất cánh.



Đây là phản ứng bản năng của chó, khi gặp lại chủ nhân lâu ngày sẽ không kìm nén được sự hưng phấn, giống như một con ngựa hoang bị trật móng điên cuồng, phải nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại.





Hàn Hành Khiêm cực kỳ kinh ngạc, giật mình, lại mừng rỡ, vỗ vỗ lưng omega trấn an hắn để cho hắn yên tĩnh, kéo người vào đóng cửa lại, nhìn lịch bên cửa: "Hôm nay đã trở về rồi sao? Sao trước khi lên thuyền lại không nói trước cho tôi biết."



Tiêu Thuần đột nhiên tỉnh táo, cái đuôi vẫy mạnh đột nhiên dừng lại yên lặng kẹp lại giữa hai chân. Vốn dĩ ngày trở về đã sớm định ra, nhưng anh muốn cho anh Hàn một kinh hỉ, cũng không muốn anh phí tâm lái xe tự mình đến bến tàu đón mình cho nên nói dối trì hoãn hai ngày, kết quả trước khi lên thuyền bị bạch sư liếm liếm một ngụm, cả mặt đều là mùi hương của Brandy, trước khi hắn tới đã đi đến toilet chà xát mặt ba lần, hy vọng có thể tránh được sự thẩm vấn của anh Hàn.



Hạ Nãi Xuyên thấy người xa lạ, dứt khoát ném bài tập về nhà sang một bên, quay lại xem náo nhiệt, nhìn từ đầu đến chân đánh giá Tiêu Thuần. Thì ra là một omega linh đề, thắt lưng thật nhỏ nha, còn kẹp đuôi, nhìn qua bộ dáng rất dễ khi dễ.



Tiêu Thuần đột nhiên phát hiện có người ngoài, xấu hổ dời hai tay từ trên người Hàn Hành Khiêm xuống đặt ở sau lưng, nhẹ giọng giải thích: "Trước khi lên thuyền muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại lại hết pin."



"Không có việc gì." Hàn Hành Khiêm sờ sờ sợi tóc mềm mại của hắn: "Em còn chưa ăn cơm đi, vừa lúc chỗ này của tôi cũng không có việc gì, đợi lát nữa dẫn em đi ăn cơm, tôi đặt chỗ nhà hàng trước đã."



Tiêu Thuần thả lỏng, không tự chủ được vẫy đuôi: "Không cần, tôi còn không đói, tôi ở đây chờ anh làm nhiệm vụ xong."



"Lúc này đặc công cũng không làm nhiệm vụ, nào có bệnh nhân chứ, tôi gọi học sinh tới đây trực được." Hàn Hành Khiêm gọi điện thoại cho lễ tân nhà hàng trước, bàn tay nhàn rỗi kia nhịn không được vuốt ve tai và má tiểu O nhà mình.



Đầu ngón tay xẹt qua chân tóc thì vô tình chạm vào một chút bọt ẩm ướt. Hàn Hành Khiêm ngửi ngửi bọt đầu ngón tay, là một mùi xà phòng che phủ.




"Xin chào, giúp tôi đặt phòng khoảng mười hai giờ trưa." Hàn Hành Khiêm vừa gọi điện thoại, vừa cúi người quan sát ánh mắt Tiêu Thuần, khoảng cách cũng càng gần, chóp mũi và hai má hắn chỉ cách nhau 2cm.



"Xin lỗi tiểu thư, tạm thời xảy ra chút tình huống nhỏ, tôi muốn thay đổi thời gian, sửa đến khoảng hai giờ rưỡi trưa có được không?"



"Được không thành vấn đề thưa tiên sinh, chúc ngài hôm nay vui vẻ, tạm biệt."



Cuộc gọi trong điện thoại cúp máy, âm thanh tút tút xuyên thấu qua ống nghe khiến Tiêu Thuần cũng nghe rõ ràng.



Hàn Hành Khiêm cúi đầu hỏi hắn: "Em vừa mới dùng xà phòng trong khu bệnh rửa mặt? Sao vậy?"



"Bởi vì, bởi vì..." Tiêu Thuần kẹp chặt đuôi, muốn bịa ra lý do nhưng lại không biết đường nói dối.



"Bởi vì trên mặt anh ấy có tin tức tố của alpha." Hạ Nãi Xuyên nằm sấp trên bàn giảo hoạt cười nói: "Tôi ngửi được, là mùi sư tử, sư tử hôn mặt anh."



"Không phải, không phải hôn, là liếm..."



"Liếm?" Hạ Nãi Xuyên nhờ má truy vấn: "Thật sao? Đã tiến triển đến bước này rồi cơ à? Hình như tôi cũng thấy khuôn mặt của anh trong video chiến đấu, anh có phải là một tay bắn tỉa không? Tôi cũng là một con sư tử, anh có muốn xem xét việc kết bạn với tôi không?"



Hàn Hành Khiêm giật mày: "Đừng quấy rối, nhóc đi làm bài tập ở giữa đi."



"Chú à, chú gấp cái gì vậy, anh ấy là học trò của chú sao? Chú không thể làm gì học sinh của mình chứ." Hạ Nãi Xuyên phóng thích ra một luồng tin tức tố tán tỉnh hoa hồng đen, trước mặt Hàn Hành Khiêm đối mặt với Tiêu Thuần tỏ tình: "Ca ca, em dẫn anh đi ngồi xe hóng gió đi dạo thế nào?"



Alpha nhỏ này cười rộ lên lộ ra hai cái răng sư tử, hai bên má còn khảm lúm đồng tiền, hoàn mỹ di truyền khuôn mặt câu người của cha cậu nhóc, ngay cả tin tức tố cũng giống như sóng biển.



Chưa đến một giây sau mèo con bị nhấc cổ áo lên, cặp sách cùng nhau bị ném ra ngoài cửa.



"Nhóc có thể nghỉ rồi, đi chơi đi." Hàn Hành Khiêm khóa trái cửa văn phòng lại.



Hạ Nãi Xuyên không sao cả hừ một tiếng, tựa vào dưới chân tường chơi điện thoại di động, tính toán hẹn mấy bạn học đến nhà mình chơi game.đọc truyện boylove




Lúc này, một máy bay không người lái mini hình ong bay tới trước mặt Hạ Nãi Xuyên, máy bay không người lái nâng một chiếc máy nghe lén theo dõi hình lá nguyệt quý.



"Gì đây?" Hạ Nãi Xuyên cầm lá lên quan sát.



Đột nhiên điện thoại reo, là Lục Ngôn gọi tới: "Tiểu Xuyên, không phải cậu vẫn muốn đi đảo Nha Trùng huấn luyện sao? Hê hê, hiện tại giao cho nhóc một nhiệm vụ gian khổ, chúng ta vừa phát hiện Bạch Sở Niên trở về, là từ hoa viên len lén lẻn vào, nhóc đi nghĩ biện pháp đem máy nghe lén dán lên người anh ta."



Vừa nghe tên thần tượng, Hạ Nãi Xuyên tựa như nắm giữ hành trình riêng tư của minh tinh, tinh thần phấn chấn: "Thật sao? Anh ấy có ở đây không? Tôi không làm đâu, lén la lén lút, thần tượng đối với tôi ấn tượng xấu đi làm sao?"



"Ai nha, chỉ cần nhóc có thể dán thành công lên không để cho anh ta phát hiện, danh sách thực tập sinh tiếp theo của đảo Nha Trùng chắc chắn là cậu, anh ta nhất định sẽ viết thư giới thiệu cho nhóc, nghe lời Lục ca đi, nhất định sẽ thành công!"



"Được... Tin anh đấy!" Hạ Nãi Xuyên nắm chặt lá, nhìn về phía hành lang khu phòng bệnh.



Quả nhiên, Bạch Sở Niên đang lặng yên không một tiếng động đi qua cửa phòng khám của bác sĩ Hàn, rón rén bước chân như tên trộm, Rimbaud thì sải bước về phía trước, nửa điểm không để ý.



Hạ Nãi Xuyên canh tường chờ sư tử, khi Bạch Sở Niên đi qua góc cố ý đụng vào, dán máy nghe lén lá cây lên bó hoa nắm chặt trên tay hắn.



Rimbaud nhíu nhíu mày, nhưng phát hiện thiếu niên này là một con mèo liền không hề có nguyên tắc đưa tay chà xát một trận, tha thứ cho sự thất lễ của cậu.



Bạch Sở Niên thân là đặc công bản năng cảnh giác vẫn còn, khi cùng người khác phát sinh tiếp xúc thân thể, hắn sẽ trước tiên phản ứng lại và kiểm tra trên người mình có mang theo đồ đạc hay không, hoặc là mất đồ đạc.



Nhưng Hạ Nãi Xuyên đột nhiên ngửi ngửi mùi của hắn, kinh ngạc hỏi: "Là người hôn đối tượng của thầy Hàn?"



Bạch Sở Niên cả kinh, hai tay chắp lại lẩm bẩm: "Không phải tôi không phải tôi, nhóc ngàn vạn lần đừng nói với Hàn ca là tôi, tiểu gia hỏa này."



"Dễ nói thôi~" Hạ Nãi Xuyên nhanh chóng lấy từ trong túi ra một cây bút mark đưa cho hắn, sau đó đưa lưng về phía Bạch Sở Niên, khom lưng: "Ca, em đây sùng bái ca đã lâu, ca mau ký tên cho em đi."



"?" Bạch Sở Niên không hiểu sao cầm lấy bút: "Tiểu tử, nhóc tên gì?"



"Hạ Nãi Xuyên, Nãi Xuyên trong từ Hải nạp bách xuyên hữu dung nãi đại*"



* Hải nạp bách xuyên: Tất cả các con sông đều đổ ra biển




"A, cậu là con trai bác sĩ Chung sao?" Bạch Sở Niên vừa định viết bút, bỗng nhiên dừng lại: "Cậu sùng bái tôi làm gì, lão thúc Hạ Kính Thiên của cậu so với tôi lăn lộn mạnh hơn nhiều."



"Chú hai không cho tôi đi PBB làm lính, chú ấy nói nguy hiểm, còn nói tôi không chịu được khổ sở, tôi mới không hiếm lạ, tôi muốn đến IOA làm đặc công."



"Ôi chao, thiếu gia, đến nơi này càng phải chịu khổ, so với bộ đội bình thường khổ hơn nhiều, hơn nữa làm nghề này nói chết là chết, chưa kịp chào hỏi liền xông vào đánh rồi, cha cậu không đồng ý tôi cũng không thể bắt cóc cậu, chuyện này không cần thương lượng gì hết." Bạch Sở Niên nhét bút vào trong ngực cậu: "Đi đi, đừng cản đường, tôi vội phải lên lầu."



"Ai ya, ca, đừng đi mà!" Hạ Nãi Xuyên trông mong nhìn Bạch Sở Niên vung tay rời đi, Rimbaud nhìn không được đầu mèo đáng thương, nắm lấy hai má cậu hỏi: "Đệm móng vuốt của bản thể cậu có màu gì?"



"Bản thể gì, tôi không có bản thể, tôi là nhân loại." Hạ Nãi Xuyên bị bóp đến méo miệng: "Nhưng ba tôi nói lúc tôi sinh ra, tay chân đệm là màu sô cô la dâu tây màu hồng đen..."



"Ồ! Randido, có yêu cầu nào có thể nói với tôi." Ánh mắt của Rimbaud đại duyệt, cầm bút mark ký vào quần áo Hạ Nãi Xuyên một chữ "Rimbaud", sau đó nghênh ngang rời đi.



"?" Hạ Nãi Xuyên khoác vạt áo dài, cúi đầu nhìn chữ ký phía trên, lú luôn.




____



Trong phòng khám khóa trái, Hàn Hành Khiêm ngồi ở ghế dựa phía sau bàn làm việc, hai chân thả lỏng mở rộng.



Tiêu Thuần dồn dập đưa tay sau lưng đứng trong không gian nhỏ giữa hai chân hắn và bàn làm việc, môi hồng nhuận dị thường, trên môi còn lưu lại dấu răng, phụ cận tuyến thể sau gáy cũng thêm mấy dấu hôn mới.



"Vết thương đã khỏi chưa?" Hàn Hành Khiêm hai tay nắm chặt lên đùi hắn, ngẩng đầu hỏi.



"Ừm... Khỏi rồi, khỏi rồi. "



"Hoàn toàn khép lại?"



"Ừm... Tất cả đều đã phát triển tốt."



"Xốc lên tôi xem một chút."



"..." Tiêu Thuần liếm liếm môi, chậm rãi cuộn vạt áo thun lên, lộ ra bụng gầy bằng phẳng.



Một lớp da mỏng bao bọc cơ bắp tinh khô, eo hắn nhỏ mà hữu lực, không tuân theo thẩm mỹ dị dạng bệnh trạng của Linh Đề thế gia mà đi phẫu thuật cắt xương sườn, theo đuổi eo ong không trong suốt, ngược lại tự nhiên xinh đẹp.



Chỉ là bụng bên phải để lại một vết sẹo vừa mọc, so với làn da ở nơi khác phấn nộn một chút.



Kỳ thật khi ở xa đảo Nha Trùng, Hàn Hành Khiêm thường xuyên gọi điện thoại video chú ý tình huống khôi phục thương thế của Tiêu Thuần, thông qua camera điện thoại di động quan sát vết thương của hắn, lúc đầu khép lại hơi có chút viêm sẽ làm cho hắn lo lắng.



Hàn Hành Khiêm dán lòng bàn tay dưới vết sẹo kia, cẩn thận nhận ra kết cấu cơ bắp dưới da, kiểm tra mức độ khôi phục xương.



Lòng bàn tay ấm áp dán vào bụng, chậm rãi di động, Tiêu Thuần cắn chặt môi, sợ mình vừa buông lỏng sẽ hừ thành tiếng.



"May mà không lưu lại căn bệnh." Hàn Hành Khiêm tháo kính vàng đặt lên bàn, ngửa đầu hỏi: "Năm nay có phải không tham gia kiểm tra sức khỏe hay không?"



"Vâng, đảo Thục Trùng chỉ thường xuyên kiểm tra sức khỏe cho học viên đương nhiệm, không có phần của chúng tôi."



"Được rồi, cởi quần áo ra, nằm lên giường khám, tôi sẽ kiểm tra một mình." Hàn Hành Khiêm từ trong ngăn kéo lấy ống nghe ra treo lên cổ.



Tiêu Thuần cho tới bây giờ cũng không biết cự tuyệt mệnh lệnh của bác sĩ Hàn, tuy rằng mặt sắp nóng đến chín, nhưng vẫn thuận theo cởi áo và quần ngoài ra, nằm sấp trên giường khám.



"Còn dư một cái, định chờ tôi cởi cho em?"



"Anh Hàn, không phải ở chỗ này được không..." Tiêu Thuần nhỏ giọng cầu khẩn: "Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó về nhà rồi..."



"Về nhà còn có chuyện về nhà làm." Hàn Hành Khiêm đeo găng tay cao su, cao su bị kéo kéo sau đó bắn lên cổ tay, phát ra một tiếng bộp.



Tiêu Thuần đành phải nghe lời.



Hàn Hành Khiêm cúi người xuống, ở bên tai omega nhắm chặt mắt nói: "Tôi đã nói với lễ tân nhà hàng sẽ đến trễ hai tiếng đồng hồ. Em nghĩ là tôi sẽ cho phép chó con của tôi dính mùi của người khác rồi đi ăn tối với tôi sao?"