Edit: Hồ ly lông xù
""Âu Dương thiếu gia, về đến phủ rồi!""
""Âu Dương thiếu gia!""
Giọng nói của kiệu phu chậm rãi truyền vào lỗ tai Âu Dương Túy.
""Hả?""
Âu Dương Túy từ từ mở mắt, đầu còn hơi đau ——
Mình đang ở đâu vậy?
Có chuyện gì vậy?
Âu Dương Túy ấn ấn huyệt thái dương, ý thức dần dần hồi phục.
À đúng rồi, hình như hắn đã ra ngoại thành tảo mộ, còn uống rượu.
Hình như hắn còn gặp được một vị lão tổ tông?
Ờm, nhất định là do hắn uống say, bị ảo giác rồi.
Đúng rồi, là ảo giác.
Âu Dương Túy hít sâu một hơi, lúc này mới chậm chạp từ trong kiệu bước ra ngoài, hắn phất tay một cái ý bảo mấy người kiệu phu rời đi, Âu Dương Túy nghênh ngang đi thẳng vào cửa nhà.
""Thiếu gia, người đã trở về!""
""Thiếu gia!""
Tất cả hạ nhân trong Âu Dương phủ nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Túy đều cung kính chào hỏi, đồng thời mọi người đều cực kì tò mò ——
Sao hôm nay thiếu gia về phủ sớm vậy?
Bình thường, khoảng thời gian này đang là thời điểm Phiên Hương lâu mở cửa buôn bán, Âu Dương Túy không có khả năng sẽ về nhà vào lúc này.
Có lẽ, gần đây trong phủ xảy ra một ít chuyện, ví dụ như phu nhân nhiễm phong hàn.
Chắc là thiếu gia là bị phu nhân gọi về.
......
Hậu viện Âu Dương phủ.
Âu Dương Túy căn bản không biết những hạ nhân kia đang nghĩ gì, lúc này hắn đang bước về hướng viện trạch của mẫu thân nhanh như một cơn gió.
Đến gian phòng quen thuộc, vừa mới bước vào cửa, Âu Dương Túy đã ngửi thấy mùi thảo dược.
""Nương, con về rồi!""
Âu Dương Túy kêu to, sau đó bước nhanh vào bên trong.
""Khụ khụ, Túy nhi, con về rồi?""
Lăng Nguyệt Xu nhìn con trai mình một chút: ""Chuyện đó Xảo nhi đã nói lại với nương rồi, con thực sự đã ra ngoại thành tìm mộ địa của Lăng gia?""
""Vâng, nương, không chỉ tìm được, con còn dọn sạch cỏ trong nghĩa trang của tổ tiên, nương xem tay con này!""
Vừa nói, Âu Dương Túy vừa vươn hai tay ra, vẻ mặt cầu khen ngợi, hai bàn tay trắng nõn thon dài bình thường được được sống an nhàn sung sướng, mà nay có thể nhìn thấy rõ một vết chai mỏng manh trong lòng bàn tay.
Đứa trẻ này...
Thực sự là tự mình làm việc?
Lăng Nguyệt Xu có chút vui mừng: ""Con có lòng hiếu thảo như vậy, tổ tiên Lăng gia ở trên trời có linh, nhất định sẽ rất hài lòng.""
""Nương, từ từ đã, con thực sự đã gặp được lão tổ tông của Lăng gia, ừm, hình như là ở trong mơ.""
Giọng Âu Dương Túy có hơi không chắc chắn: ""Là nữ nhân, ngài ấy còn nói muốn theo ta về nhà để xem bệnh cho người đó!""
""Đứa nhỏ ngốc, chớ nói năng lung tung.""
Lăng Nguyệt Xu nhíu mày, đứa con trai này của nàng, vẫn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy.
""Sau này chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ học hành, sức khỏe của nương tự nhiên sẽ tốt lên thôi.""
Lăng Nguyệt Xu trầm giọng nói: ""Năm đó, Lăng gia chúng ta cũng là thư hương thế gia, đáng tiếc là sau này lại bị kẻ gian hãm hại mới có thể...""
Nói tới đây, tâm tình Lăng Nguyệt Xu có chút kích động.
""Phu nhân, chú ý thân thể.""
Xảo nhi đứng một bên nhẹ nhàng an ủi.
""Được rồi, không nói những chuyện này nữa."" Lăng Nguyệt Xu quay sang nhìn Âu Dương Túy: ""Từ giờ trở đi, việc tu sửa nghĩa trang Lăng gia sẽ giao cho Túy nhi phụ trách, còn có... Không lâu nữa sẽ đến kì thi mùa xuân, nương và phụ thân con mong rằng, dù thế nào đi chăng nữa, hi vọng con có thể tham gia kì thi mùa xuân, chúng ta không yêu cầu con có thể thi đậu Trạng Nguyên hay Thám Hoa, chỉ yêu cầu con có tên trên bảng vàng là được.""
Âu Dương Túy:...
Có tên trên bảng vàng!
Chuyện này đối với hắn mà nói đã quá khó khăn rồi ấy chứ?
""Nương... Cái này hơi quá sức với con, con thực sự không phải là người đọc sách mà!"" Âu Dương Túy ra sức giãy giụa.
Ngay sau đó, một giọng nữ từ từ vang lên ——
""Yên tâm, lão tổ tông ta sẽ giúp ngươi!""