Edit: cầm thú
Tang sự của Sở Uyên xong xuôi, công ty Sở thị cũng đổi chủ.
Lăng Hiểu không biết Hứa Văn Thành làm như thế nào, nhưng không thể phủ nhận, thủ đoạn của ông ta ở trên thương trường đúng là đủ phong phú, thấy lợi là ham.
"Cầm lấy đống văn kiện này, bảo Sở Mặc ký tên vào!"
Ngày thứ tám sau khi Sở Uyên mất, Hứa Văn Thành gấp gáp đi tới Sở gia trạch, cầm một đống văn kiện, ném trước mặt Lăng Hiểu.
"Đây là..."
Lăng Hiểu cầm văn kiện lên nhìn nhìn, đều là giấy tờ pháp luật Sở Mặc đồng ý chuyển hết tài sản cho Hứa Văn Thành!
Trong đó không chỉ bao gồm một tòa nhà Sở Uyên để lại cho Sở Mặc, còn có rất nhiều bất động sản khác, thậm chí còn có bảo hiểm Sở Uyên mua cho Sở Mặc!
"Cháu sẽ không để Sở Mặc ký đâu."
Lăng Hiểu thu đống văn kiện về, nhìn Hứa Văn Thành một bên: "Thứ ông muốn ông đều chiếm được rồi, cái bánh ngọt công ty Sở thị còn chưa đủ sao? Ông nhất định phải đuổi cùng giết tận vậy sao? Những tài sản này Sở gia gia để dành cho Sở Mặc sống nửa đời còn lại, ông biết mà, thằng bé không có bất kỳ uy hiếp gì với ông, vì sao ông phải độc ác như thế?"
Lăng Hiểu biết Hứa Văn Thành tham lam ích kỷ, nhưng không ngờ ông ta sẽ tuyệt tình như vậy!
"Lăng Hiểu, không ngờ cháu sẽ nói giúp Sở Mặc."
Vẻ mặt Hứa Văn Thành kinh ngạc nhìn Lăng Hiểu: "Chẳng lẽ cháu thật sự muốn gả cho thằng ngốc đó ư? Tình hình của Sở Mặc cháu phải biết rõ hơn ông chứ, cho dù chúng ta không ra tay, mấy kẻ họ hàng thân thích khác của Sở gia cũng sẽ dụ dỗ nó ký tên thôi, nó là đứa ngu, căn bản không giữ được tài sản, nếu như bị người khác lấy, Sở Mặc không còn gì nữa, chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng chúng ta thì khác, có thể nể mặt giao tình nhiều năm của Sở gia với Hứa gia, ông sẽ tìm một viện điều dưỡng cho Sở Mặc, để nó sống ở đó suốt quãng đời còn lại."
Hứa Văn Thành ra vẻ chân thành nói.
Nhưng mà Lăng Hiểu tin ông ta mới lạ.
Có điều, nhờ lời nói của Hứa Văn Thành, Lăng Hiểu chợt nghĩ ra.
Họ hàng Sở gia cô không thể không đề phòng, tài sản Sở Uyên đều nằm trong tay Sở Mặc, quá nguy hiểm.
Có những kẻ vì lợi ích, có thể đánh mất lương tâm, không từ thủ đoạn.
Nếu như bọn họ không lừa được tài sản, có khả năng sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ hơn để cướp!
"Ông ngoại."
Lăng Hiểu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hứa Văn Thành: "Lời của ông rất có lý, thế nhưng, Sở Mặc đưa tài sản của Sở Uyên cho ông, thì chẳng phải danh không chính ngôn bất thuận sao? Cho nên, ông cũng không nên lao tới dành chứ, chung quy vẫn nên chừa cho người khác đúng không? Cháu cảm thấy mình là hôn thê của Sở Mặc, em ấy nên chuyển tài sản cho cháu mới hợp lý, ông nói xem ạ?"
Hứa Văn Thành sững sốt.
Ông còn tưởng Lăng Hiểu có cảm tình với Sở gia, mới ngăn cản ông, không nghĩ tới....
Nó có tính toán như vậy.
"Cháu thật là tham nhỉ."
Hứa Văn Thành cười cười.
"Như nhau a, trong người cháu có dòng máu của ai chứ, là máu tham của Hứa gia đấy nhỉ? So với ông ngoại, cháu tính là gì chứ."
Lăng Hiểu đem trả văn kiện cho Hứa Văn Thành: "Chuyện này cứ quyết định vậy đi, về sau ông cũng đừng đánh chủ ý lên tài sản của cháu! Cháu còn phải lên lầu đóng dấu văn kiện chuyển nhượng tài sản, không tiễn ông ngoại được, đi thong thả nhá!"
Hứa Văn Thành:...
"Tốt! Tốt! Cánh của mày cứng cáp rồi nhỉ!"
Hứa Văn Thành thâm sâu nhìn Lăng Hiểu vài lần, lúc này mới không cam lòng xoay người rời đi!
Nhìn Hứa Văn Thành cuối cùng cũng đi, lúc này Lăng Hiểu mới thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó, cô lên lầu soạn mấy hợp đồng.
Nửa tiếng sau, Lăng Hiểu gọi Sở Mặc vào phòng.
"Sở Mặc, qua đây, mau ký vào mấy hợp đồng này đi."
"Hả?"
Sở Mặc ngây ngốc nhìn Lăng Hiểu: "Ký thế nào?"
Hắn không biết hợp đồng là cái gì, nhưng chị bảo hắn ký, hắn liền ký.