Edit: cầm thú
Ngày bốn tháng sáu, sinh nhật Sở Mặc.
Ngôi nhà Sở gia bây giờ cực kì náo nhiệt, mà Lăng Hiểu vốn ham ăn, tất nhiên không bao giờ từ chối tiệc tùng.
Hiện tại cô mười bốn tuổi, coi như lớn lên xinh đẹp yêu kiều, mặc lễ phục màu trắng, nhìn xa xa rất đáng yêu.
Ừm, cứ xem là vậy đi.
"Chị, chị thật là xinh đẹp, thiếu gia ngài thấy sao?"
Người hầu Sở gia chải đầu giúp Lăng Hiểu, không khỏi khen ngợi một câu, sau đó quay đầu hỏi Sở Mặc một tiếng.
"Hửm?"
Sở Mặc quay đầu, bình tĩnh nhìn Lăng Hiểu trong gương, lập tức tiến lên vài bước nắm tay cô, từ trong túi áo vét lấy ra đồ ăn vặt, đặt trong lòng bàn tay Lăng Hiểu: "Chị, ăn đi."
"Ngoan lắm."
Lăng Hiểu giơ tay xoa đầu Sở Mặc, bộ dạng Sở Mặc tội nghiệp đáng thương, lại lấy vỗ vỗ túi áo của chính mình. Cực kì không vui.
Bởi vì túi áo này quá nhỏ, căn bản không nhét được bao nhiêu đồ ăn vặt.
Không có đồ ăn vặt, chị ăn không no.
Không vui.
- y-
Lăng Hiểu: Làm sao bây giờ, càng ngày càng cảm thấy em trai cô đáng yêu quá?
"Sở Mặc, bây giờ chị không thể ăn vặt, bởi vì sắp có tiệc, có nhiều đồ ăn ngon hơn, em biết không hả?"
Lăng Hiểu quơ tay múa chân vui sướng giới thiệu cho Sở Mặc biết thế nào là tiệc rượu.
Sở Mặc nghe đến hồ đồ.
Thôi, nghe không hiểu.
Nhưng không sao cả.
Chị gái Lăng Hiểu ăn no là được, ăn không no chị ấy sẽ không vui.
......
Buổi tối chín giờ, bữa tiệc Sở gia chính thức bắt đầu.
Bây giờ không ít người nổi tiếng ở Y thành đều đến tham gia tiệc, còn có bạn bè họ hàng của Sở gia, tất nhiên, không thể thiếu bóng dáng Hứa gia.
Hôm nay Hứa Văn Thành cũng ăn mặc trang trọng tham dự, đi theo bên cạnh Hứa Văn Thành chính là Hứa Hi Đình lạnh lùng sương gió.
Tám năm nay, Hứa Hi Đình tự mình gây dựng sự nghiệp, mặc dù quá trình có chút gian khổ, nhưng kết quả coi như không tệ.
Bởi vì vội vàng gây dựng sự nghiệp, bận rộn làm việc, Hứa Hi Đình chưa có cơ hội gặp mặt Lăng Hiểu, gặp mặt rồi, nhìn thấy bóng dáng Lăng Hiểu, Hứa Hi Đình có chút hoảng hốt.
Bởi vì Lăng Hiểu trước mặt, với hình dáng chị gái trong trí nhớ hắn giống nhau y đúc.
Nghĩ tới chị gái qua đời của mình, ánh mắt Hứa Hi Đình càng thêm khó chịu....
"Cậu."
Lăng Hiểu nhìn thấy Hứa Hi Đình thì rất vui vẻ, bởi vì cô cho rằng cậu với ông ngoại khác nhau, cậu không ích kỷ bất chấp thủ đoạn như người kia.
"Sở Mặc, tới đây, em cũng gọi cậu đi."
Lăng Hiểu coi Sở Mặc như em trai, tất nhiên cũng bảo hắn đi theo mình.
"Cậu... cậu?"
Sở Mặc có chút sợ người lạ, trốn phía sau Lăng Hiểu, do dự gọi một tiếng.
Lúc này sắc mặt Hứa Hi Đình vẫn không tốt lắm: "Tôi không phải cậu của cậu, Hứa gia chúng tôi không dám trèo cao!"
Không hổ danh là thần mặt đen trong trí nhớ.
Nhìn thấy Hứa Hi Đình không vui vẻ, Lăng Hiểu thở dài, quay đầu nhìn Sở Mặc, an ủi vỗ vai hắn nói: "Sở Mặc ngoan, em tự đi chơi một lát đi, chị nói chuyện với cậu chút đã!"
"A..."
Sở Mặc không hiểu lý do, cảm thấy Hứa Hi Đình không thích mình, hắn rụt cổ, nghe xong liền xoay người rời đi.
"Thằng bé rất nghe lời cháu nhỉ."
Hứa Hi Đình nhìn bóng dáng Sở Mặc rời đi nhẹ giọng nói: "Lăng Hiểu, bây giờ cháu lớn rồi, nên hiểu rõ ý nghĩa của bữa tiệc hôm nay chứ?"
"Cháu biết, Sở gia gia muốn tuyên bố với mọi người hôn sự của cháu với Sở Mặc!"
Mấy năm nay, Lăng Hiểu vẫn lấy danh phận bạn chơi cùng Sở Mặc để ở lại Sở gia, hôn ước giữa bọn họ, chỉ có người hai nhà biết, Sở Uyên và Hứa Văn Thành chưa từng nói với người ngoài.
Dù sao năm đó hai người họ còn nhỏ, Sở Uyên mặc dù tin tưởng bạn già của hắn, nhưng năm đó ông ấy không dám chắc chắn, Lăng Hiểu và Sở Mặc có hợp nhau hay không.
Ở chung với nhau mấy năm, ông ấy cuối cùng cũng yên tâm, vì vậy mới tổ chức tiệc.