Edit: cầm thú
"Ba mẹ không cho con ăn, là vì... không có tiền sao?"
Nghe Lăng Hiểu trả lời, suy nghĩ của Hứa Hi Đình liền sai lệch.
Hắn biết tình huống của chị gái ở bên ngoài không tốt.
Nhưng không ngờ lại tệ như vậy.
Nhìn Lăng Hiểu là biết ngay.
Đã bảy tuổi rồi, vẫn cứ gầy yếu như vậy!
Vừa nhìn đã biết bình thường ăn cơm không đủ no!
Hơn nữa...
Ngay cả hamburger cũng không có mà ăn.
Thật sự quá khổ rồi!
Lăng Hiểu:...
Mặc dù suy nghĩ của cậu không phải hoàn toàn là sự thật, nhưng cũng coi như không sai.
Bọn họ không cho con ăn hamburger French fries, con thật sự quá đau khổ!
"Vậy... con muốn gọi thêm vài món nữa hay không?"
Hứa Hi Đình nhìn Lăng Hiểu ăn sạch đồ trên bàn, không tự chủ được hỏi cô một câu.
Ôi chao, ôi?
Lăng Hiểu kinh ngạc liếc mắt nhìn Hứa Hi Đình một cái.
Lúc cô ở trên xe, hỏi cậu mấy vấn đề, cậu không thèm để ý đến cô, bây giờ, sao đột nhiên lại quan tâm đến cô như vậy?
Chẳng lẽ ngủ xong một giấc, thiết lập của cậu đã thay đổi rồi?
Hứa Hi Đình:...
Tất nhiên Lăng Hiểu không biết, sự tình Hứa gia phức tạp, mà dọc đường đi Hứa Hi Đình tập trung suy nghĩ, cho nên không có thời gian để ý đến Lăng Hiểu.
"Cậu, con ăn đủ rồi, nhưng nếu như cậu không ngại, có thể gọi cho con một phần pizza đem về, tối nay con ăn."
Lăng Hiểu ngẩng đầu nhìn Hứa Hi Đình, sau đó mỉm cười.
"Ừm."
Hứa Hi Đình gật đầu, đối với bộ dạng đáng yêu của Lăng Hiểu không chút phản ứng.
Ài, quả nhiên trái tim cậu vẫn lạnh lùng như băng.
20 phút sau, Lăng Hiểu ăn rất no, Hứa Hi Đình gọi pizza mang về, dẫn Lăng Hiểu về nhà, vừa mở cửa, cả người hắn liền ngây ra.
Trong nhà sáng đèn, ngoài phòng khách có một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi vẻ mặt sắc bén đang ngồi.
"Về rồi?"
Nhìn thấy bóng dáng Hứa Hi Đình và Lăng Hiểu, người đàn ông ngồi ghế sofa chậm rãi nâng mắt, mở miệng nói: "Cháu, là Lăng Hiểu sao? Tới đây, để ông ngoại nhìn một chút!"
Ông ngoại?
Lăng Hiểu sửng sốt, nhìn người đàn ông trên ghế sofa, sau đó nhìn sang Hứa Hi Đình bên cạnh.
Lúc này, sắc mặt Hứa Hi Đình không tốt lắm: "Ba, sao ba lại tới đây?"
"Nếu như tôi không đến, có phải cậu định giấu con bé đi đúng không?"
Hứa Văn Thành ngồi trên ghế sofa giọng nói càng ngày càng lạnh, ánh mắt có chút bức người.
Đó là bộ dáng của người lòng dạ độc ác a.
Lăng Hiểu đứng một bên trợn mắt nhìn, sau đó ngoan ngoãn tiến lên vài bước, tò mò hỏi: "Ngài là ông ngoại của cháu sao?"
Nghe Lăng Hiểu hỏi câu này, đáy mắt sắc lạnh của Hứa Văn Thành run run một chút, cười cười nhìn Lăng Hiểu: "Đúng vậy, ta là ông ngoại của cháu."
"Ông ngoại thật hung dữ."
Lăng Hiểu đứng một bên cảm thán.
Sắc mặt Hứa Văn Thành thay đổi một chút, lúc này, Hứa Hi Đình đột nhiên bước lên, kéo bàn tay Lăng Hiểu, ánh mắt phức tạp nhìn cha của mình: "Ba, năm đó chị bị ba ép rời đi, hiện tại thi thể của chị còn chưa lạnh, ngay cả con gái của chị ba cũng không tha sao? Con tuyệt đối không đồng ý ba đưa Lăng Hiểu tới Sở gia!"
Giờ phút này, giọng nói Hứa Hi Đình đặc biệt kiên định.
Cha của hắn căn bản là không nói đạo lý, năm đó bởi vì một lời hứa với bạn cũ, liền ép chị hắn gả cho Sở Chiến chưa từng gặp mặt, sau này chị gái bỏ nhà trốn đi, không chút tin tức, Sở Chiến đành cưới người khác.
Hứa Hi Đình cho rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, ai ngờ vợ chồng Sở Chiến ba năm trước ra ngoài bàn chuyện làm ăn xảy ra chuyện, chỉ để lại một đứa trẻ bị ngốc, nhưng vẫn có vô số người thèm thuồng gia sản của người ta!