Edit: cầm thú
Cái gọi là năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn.
Các võ giả tên thế giới được thường dân cung kính bao nhiêu, thì bọn họ càng giàu, cũng càng lớn mạnh bấy nhiêu.
Có điều, các võ giả cường đại phải chịu trách nhiệm bảo vệ thường dân.
Dù sao sau khi linh khí sống lại, không chỉ có nhân loại được tiến hóa, ngay cả thực vật và động vật cũng có quá trình tiến hóa tương tự, bên ngoài khu vực an toàn của nhân loại, có vô số yêu thực và yêu thú đánh phá bừa bãi.
Thậm chí thỉnh thoảng cũng có yêu thú và yêu thực xông vào thành phố của nhân loại, mỗi lần gặp kiếp nạn như vậy, các võ giả đều là người xông lên đầu tiên.
Đây chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn họ.
Mẹ của Lăng Hiểu, chỉ là một võ giả bình thường, nàng không phải thiên tài, tu vi cũng không cao lắm, nhưng vào thời điểm Phương Đường thị gặp nguy, nàng vẫn không chút do dự xông ra, cuối cùng... chết trong trận chiến.
Trước khi chết, nàng run rẩy lôi kéo tay chồng, bắt hắn thề, đời này, không thể để con gái giẫm lên vết xe đổ.
Nàng hi vọng, con gái của mình có thể tìm được công việc khác.
Thân là một người mẹ, đây quả thực là một nguyện vọng đơn giản nhất.
Không cầu con cái đại phú đại quý, chỉ cần nó có thể mạnh khỏe an ổn.
Cho tới bây giờ, Lăng Vệ Chu cũng không dám quên, vợ hắn toàn thân đẫm máu ngã vào trong ng.ực hắn.
Hắn đi chậm một bước, chỉ chậm một bước mà thôi.
Đau khổ như vậy, nuối tiếc như vậy, hắn không muốn trải nghiệm lần nữa.
Trách nhiệm của võ giả cứ để hắn là Lăng Xuyên gánh, thù của vợ, để hắn và con trai đi báo.
Về phần Lăng Hiểu...
Chỉ cần nàng mạnh khỏe sống tiếp là được.
Ừm, có một cái tiền đề.
Nếu muốn sống tốt, phải học tập thật giỏi, ít nhất... có thể trở thành một học giả!
Lăng Hiểu:...
Yêu cầu này so với việc bắt ta một mình đi giết yêu thú vương còn khó hơn!
......
"Ba, em gái còn nhỏ, đừng hung dữ với nàng."
Lăng Xuyên thấy Lăng Vệ Chu lại nghĩ về chuyện cũ không vui, lập tức đứng khuyên một câu.
"Lăng Hiểu, em theo anh qua đây, lần này trở về anh có mang quà cho em!"
Lăng Xuyên nắm bàn tay nhỏ của Lăng Hiểu, kéo cô rời khỏi thư phòng.
Phù.
Lăng Hiểu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thời điểm mẹ Lăng hy sinh, Lăng Hiểu chỉ mới ba tuổi, trong bốn năm này, Lăng Hiểu không có mẹ, sống dưới áp lực từ cha và bóng ma học bá của anh trai, thật sự... ta quá khó khăn.
Lăng Hiểu: Mị trời sinh đã là học tra, tại sao lại sinh ở gia đình học bá này chứ?
Rốt cuộc là vì sao chứ?
"Vào đi."
Lăng Xuyên dẫn Lăng Hiểu vào phòng của hắn.
Bởi vì Lăng Xuyên muốn thi vào trường cao đẳng cho nên gần đây đều ở lại trong trường tu luyện, lâu lắm rồi hắn chưa trở về, nhưng trong phòng vẫn gọn gàng sạch sẽ như cũ.
Giá sách bên giường bày đủ loại sách khiến người ta hoa cả mắt.
"Ngồi đi."
Lăng Xuyên nhỏ giọng nói một câu, quay đầu lấy ra một cái hộp da.
"Anh mang cho em quà gì thế?"
Lăng Hiểu rất tò mò, bởi vì anh trai cô là một con mọt sách, không, là tu hành đến phát ngốc mới đúng, mấy năm nay cũng không quá thân thiết với em gái là cô, cũng chưa từng cho cô quà gì.
Bây giờ, chính là lần đầu tiên đó.
Nghĩ tới việc bản thân sắp có quà, trong lòng Lăng Hiểu như nở hoa, ngồi ở bên giường, lắc lư hai chân, thiếu chút nữa là hát nhạc thiếu nhi rồi.
"Anh."
Lúc này, Lăng Xuyên mở hộp da ra, lộ ra bộ sách bên trong!
"Cho em nè, thích không?"
Lăng Xuyên đẩy đẩy gọng kính, vẻ mặt thật sự nghiêm túc nhìn Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu:...