Chương 337: Đại chiêu cuối cùng, chết giả!
Edit: cầm thú
Dạ Bắc Hoàng ở trong phòng nói chuyện với Dạ Cảnh Niên đúng nửa canh giờ, sau đó hắn liền dẫn Nhạc Lương rồi khỏi Cẩn vương phủ.
Hôm sau, tin tức Cẩn vương trọng thương hồi kinh được truyền khắp kinh thành.
Mà mấy ngày sau đó, tin tức Cẩn vương không bị tiêu trừ mà tiếp tục truyền ra ngoài thành...
Trước kia, Lăng Hiểu cho rằng Dạ Cảnh Niên chỉ muốn rời khỏi kinh thành, tìm một địa phương ở mà thôi, dù sao thân phận vương gia của hắn được sắc phong lúc trưởng thành, cũng được ban một mảnh đất thuộc về mình, tuy không phải giàu có gì, nhưng cũng đủ nuôi sống không ít người.
Mà hiện tại xem ra, Dạ Cảnh Niên chọn con đường ác liệt hơn.
Giả chết!
Vương gia gì chứ? Không làm nữa!
Đất đai gì chứ? Không cần nữa!
Tất cả vinh hoa phú quý, đều là mây trôi.
Trong lúc kinh thành bất ngờ với tin tức Cẩn vương tuổi trẻ đã tiêu vong, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi kinh thành, người lái xe, chính là Ngô Trần đang hóa trang.
Hắn nhận được đại ân từ Dạ Cảnh Niên, cho phép rời khỏi hoàng thành, được cho cáo lão hồi hương trước mấy năm.
Đây chính là cuộc sống mà Ngô Trần mơ ước.
Hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội thực hiện rồi.
Cho nên mới nói, người sống phải có ước mơ!
Cho dù là một con cá mặn, cũng phải có ước mơ của cá mặn!
Xe ngựa lảo đảo ra khỏi thành, trong xe ngồi hai người, tất nhiên là Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên.
"Thiếu gia, vì sao chúng ta không dẫn Diệp cô nương theo, tốt xấu gì nàng ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ngài!"
Lăng Hiểu ngồi trong xe, một bên đếm toàn bộ tài sản của nàng và Ngô Trần, một bên nhỏ giọng hỏi Dạ Cảnh Niên một câu.
Ngươi vô tình vô nghĩa ném nữ chủ đại nhân một mình ở kinh thành, nhìn được sao?
"Ta đã trả cho nàng ta đầy đủ thù lao, hơn nữa miệng của nàng cũng rất chặt, sẽ không bán đứng chúng ta."
Dạ Cảnh Niên còn tưởng Lăng Hiểu lo lắng Diệp Minh Nguyệt bán đứng bọn họ, cho nên mới nhàn nhạt giải thích một câu.
"Hơn nữa, ra khỏi kinh thành, đất đai rộng lớn, cho dù nàng ta nói với người khác ta vẫn chưa chết, cũng sẽ không có ai tìm được chúng ta, cũng không có ai phí sức đi tìm kiếm chúng ta, tiêu hao một đống tiền bạc và thủ hạ đi tìm kiếm một người đã chết, một hoàng tử phế vật không quyền không thế."
Dạ Cảnh Niên đánh giá bản thân của hắn rất chuẩn.
Ừm, là công sức dạy dỗ mấy năm nay của Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu: ...
Xong rồi.
Ta kéo nam chủ đi chệch hướng rồi!
Có điều, vẫn ổn! Vấn đề không lớn!
Chẳng phải chỉ lừa gạt nam chủ đi sống cuộc sống cá mặn thôi sao?
Cuộc sống tiêu diêu tự tại như vậy rất không tệ mà?
Chỉ tiếc cho nữ chủ đại nhân...
Diệp Minh Nguyệt xinh xắn như thế, lại có tài năng kinh thiên động địa, y thuật kéo người chết trở về cõi sống, một nữ chủ tốt như vậy Dạ Cảnh Niên lại nỡ lòng buông tha, thật là tội lỗi!
... ...
Xe ngựa một đường chạy thẳng về hướng nam, rất nhanh liền rời khỏi kinh thành, một đường chạy về quê hương của Ngô Trần.
Giao thừa cuối năm nay, ba người chỉ có thể ăn mừng trên đường đi, nhưng đối với Ngô Trần mà nói nhiều năm như vậy, đây là một cái giao thừa bình an nhất.
Rốt cuộc cũng không cần phải sống đề phòng lo lắng!
Kinh đô, hoàng thành.
"Bệ hạ, nhị điện hạ đã an toàn rời khỏi kinh thành."
Ánh nến lắc lư trong ngự thư phòng, Nhạc Lương thấp giọng bẩm báo tung tích của Dạ Cảnh Niên.
"Biết rồi."
Dạ Bắc Hoàng buông tấu chương trên tay xuống, trong giọng nói có chút phức tạp: "Phái thêm hai cao thủ đại nội đi theo bảo vệ, đừng để bị bọn họ phát hiện. Chờ bọn họ tới nơi, hẵn kêu những người đó quay lại."
"Vâng ạ."
Nhạc Lương gật đầu: "Bệ hạ đối với nhị điện hạ thật tốt."
Tốt sao?
Dạ Bắc Hoàng thở dài một tiếng, nếu như hắn thật sự đối xử tốt với đứa con trai này, sẽ không chọn nó đi đến Hứa Châu một vùng lang hổ.
Thế nhưng...
Hiện tại coi như là bồi thường cho hắn đi.
Chương 338: Địa phương thích hợp để dưỡng lão
Edit: cầm thú
Dạ Cảnh Niên hắn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, không tham lam quyền quý, chỉ muốn sống tự do tự tại.
Thời điểm Dạ Bắc Hoàng còn trẻ cũng có suy nghĩ này.
Thúc ngựa trên giang hồ, nhàn vân dã hạc, cuộc sống tùy ý, mới thật sự khoái lạc?
Chỉ tiếc...
Đến cuối cùng, Dạ Bắc Hoàng vẫn không chịu được sự hấp dẫn của quyền quý và hoàng quyền, cho nên, hắn lựa chọn đi tranh, chém gϊếŧ.
Hắn lựa chọn nhất tương công thành vạn cốt khô (*).
(*)vinh quang của vua chúa phải trả giá bằng rất nhiều sinh mạng.
Buông tha cái ảo tưởng không thực tế thời niên thiếu.
Không ngờ nhiều năm sau...
Con hắn lại làm được chuyện vô pháp vô thiên đó.
"Nhạc Lương."
Dạ Bắc Hoàng thu hồi suy nghĩ, lại gọi Nhạc Lương một tiếng.
"Thần ở đây."
"Bên phía Thanh Nguyệt cung... ngươi đi xem đi, bàn giao với Doanh phi một chút, chớ để nàng thương tâm quá mức!"
"Thần tuân chỉ!"
Nhạc Lương lĩnh chỉ cáo lui, sau đó một mình lặng lẽ đi tới Thanh Nguyệt cung.
Chuyện Dạ Cảnh Niên còn sống, chỉ có thể tiết lộ một phần cho Doanh phi, nàng là người thông minh, biết bản thân phải làm thế nào.
Tất nhiên, chuyện này trong hoàng thành, tuyệt đối không thể để cho người phe phái tử biết được.
Theo như Nhạc Lương biết, trong cung điện của các nương nương, thật ra vốn có người của hoàng hậu, Thanh Nguyệt cung cũng không ngoại lệ.
Con mắt trong Thanh Nguyệt cung kia, địa vị còn rất cao!
Đương nhiên, những thứ này đều thuộc về hậu cung tranh đấu, Nhạc Lương không có quyền xen vào.
... ...
Hồng vương triều, Bắc Uyển Châu.
Nơi này, đã từng là quê hương của Ngô Trần.
Năm đó đột nhiên xảy ra tai họa, khiến Ngô Trần buộc phải xa xứ.
Sau nhiều năm, hôm nay cuối cùng hắn cũng quay về quê cũ, đáng tiếc, người thân đã sớm chôn vào hoàng thổ, cảnh còn người mất....
Dựa theo trí nhớ của chính mình, Ngô Trần tìm thấy gia viên ngày xưa, một mảnh đất xảy ra biến hóa lớn.
Trấn nhỏ, hiện tại phồn hoa biết bao.
"Thiếu gia, người cảm thấy nơi này như thế nào?"
Ngô Trần tìm hiểu mấy địa phương bên cạnh, cuối cùng chọn mua một biệt viện, ngôi nhà lịch sự tao nhã, không lớn lắm, nhưng cũng coi như đầy đủ, tất nhiên, quan trọng nhất là cực kì tiện nghi.
"Nơi Bắc Uyển này, nhân kiệt địa linh, non xanh nước biếc, cực kì thích hợp dưỡng lão."
Đứng ở sân nhà xa lạ, vẻ mặt Dạ Cảnh Niên lại rất lạnh nhạt thờ ơ.
Bắc Uyển Châu mặc dù có chữ 'Bắc', nhưng trên thực tế là ở phía Tây Nam Hồng vương triều, khí hậu ấm áp, bốn mùa đều bình lặng.
"Sau này chúng ta ở đây đi."
Ngô Trần nhìn thấy bộ dạng coi như vừa lòng của Dạ Cảnh Niên, trong đáy lòng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Ta tính toán tiền bạc một chút, thuận tiện đi mua một ít đồ dùng hằng ngày."
Dù sao hắn cũng quen làm đại quản sự, Ngô Trần làm việc thì không cần phải nghi ngờ.
Chờ hắn bận việc xong, mang theo một đống đồ đạc về, nhìn thấy hai người Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên đang đốt lửa trong sân, còn có cái giá, trên đó treo hai con cá!
Khoan đã.
Mặc dù kế bên có con sông, nhưng tốc độ của hai người các ngươi cũng quá nhanh đi?
Hơn nữa...
Dạ Cảnh Niên đồng học, có nên nói về việc 'mất trí nhớ' không?
Ngô Trần có chút buồn bực.
Hắn và Dạ Cảnh Niên coi như từng đồng sinh cộng tử, cực kì hiển nhiên, Dạ Cảnh Niên cũng không phải quá tin tưởng hắn, ít nhất thời điểm ở Hứa Châu, Dạ Cảnh Niên giả bộ mất trí nhớ không chút sơ hở nào.
Mãi đến khi rời khỏi kinh thành, hắn ta mới buông lỏng, không tiếp tục đóng kịch nữa, coi Ngô Trần như 'người trong nhà'.
"Khụ khụ."
Ngô Trần ho hai tiếng, lúc này mới cầm đồ tiến vào trong sân.
"Cha nuôi, ngươi về rồi sao, vừa hay, thổi lửa giúp chúng ta đi."
Lăng Hiểu nhìn thấy bóng dáng của Ngô Trần, lập tức cao hứng gọi hắn: "Ngươi võ công tốt như vậy, nội lực cao, mau qua đây đi! Đây chính là thời điểm ngươi bày ra tuyệt kỹ chân chính!"
Ngô Trần: Xin hỏi ta học võ công, chính là để thổi lửa giúp các ngươi sao?
Lăng Hiểu: Vậy ngươi muốn làm gì?
Ngô Trần: Ta chính là... dùng để chạy trốn giữ mạng có được không?
Không sai, Ngô Trần giỏi nhất, thực ra là khinh công.
Chạy trốn, thiên hạ vô song!
Lăng Hiểu: ...
Ngươi là Ngô chạy trốn!