Chương 309: Nhị hoàng tử, Dạ Cảnh Niên
Edit: cầm thú
Kiến Nguyên đầu năm, đông chí, Doanh quý nhân Thanh Nguyệt cung thuận lợi sinh hạ một vị hoàng tử, gọi là Dạ Cảnh Niên.
Chính là nhị hoàng tử điện hạ đương triều.
Doanh quý nhân hạ sinh long chủng ắt có công.
Cung nhân trên dưới Thanh Nguyệt cung từng người một được hậu cung ban thưởng!
"Bồ tát phù hộ, thật sự sinh được hoàng tử, xem ra Ngô Trần ta có hi vọng cáo lão hồi hương rồi!"
Ngô Trần ở trong phòng lén lút thắp một nén nhang cho bồ tát.
Ở trong hậu cung này, có quy tắc bất thành văn, đó chính là chỉ cần phi tần sinh được hoàng tử, chỉ cần không phạm tội phản quốc hoặc là ám sát vua, như vậy các nàng đều sẽ sống tốt.
Đây chân chính gọi là 'mẹ vinh nhờ con', tuy Doanh quý nhân xuất thân thấp hèn, phía sau không có đại gia tộc nâng đỡ, càng không có dính dáng tới mấy thế lực khác.
Cho nên, hoàng hậu sẽ không kiêng dè gì, cũng sẽ không bị hoàng thượng đề phòng.
Có thể nói là cực kì an toàn.
Ừm, chỉ cần tương lai con trai nàng không làm thái tử.
Ôi chao, trời ơi?
Vừa nghĩ đến đây, Ngô Trần lại không giữ được bình tĩnh.
Này...
Lỡ như tương lai nhị hoàng tử muốn làm thái tử thì phải làm sao đây?
Vậy chẳng phải chính là rủ bọn họ chôn cùng sao?
Không được, không được, cái này quá nguy hiểm!
Sắc mặt Ngô Trần lập tức thay đổi, cả đêm gần như không thể ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Hiểu nhìn thấy hai vành mắt đen thui của Ngô Trần.
"Cha nuôi, ngươi làm sao vậy?"
Lăng Hiểu kinh ngạc nhìn Ngô Trần.
"Ài." Ngô Trần thở dài.
"Doanh phi sinh hạ nhị hoàng tử, ngươi nên vui mừng mới đúng?" Lăng Hiểu trợn mắt nhìn, hôm qua nàng còn nghe Ngô Trần nói phải đi tạ ơn thần linh, mới qua một đêm sao lại thất hồn lạc phách thế này?
"Chuyện này... ngươi không hiểu đâu."
Ngô Trần nhìn Lăng Hiểu khẽ lắc đầu: "Có hoàng tử tất nhiên có chỗ dựa, nhưng *tiền sự bất vong, hậu sự chi sư. Ài!"
(*)nhớ chuyện xưa để làm gương về sau
Ngô Trần không nói gì nữa, tiếp tục than thở.
Tiền sự? Hậu sự?
Lăng Hiểu nhíu mày, bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của Ngô Trần.
Từ xưa đến nay hoàng thất tranh đoạt đế vị đều dẫn tới một đoạn phong ba.
Đương kim hoàng đế cũng phải đánh bại năm vị hoàng tử khác, trải qua vô số sóng gió, cuối cùng mới có thể lên ngôi hoàng đế.
Trước kia Lăng Hiểu cảm thấy Ngô Trần rãnh rỗi không có việc gì làm nên tự mình hù mình, nhưng lần này...
Lăng Hiểu không thể không công nhận.
Cha nuôi suy nghĩ rất đúng!
Mặc dù không biết đầu mối kịch tình thế giới này như thế nào, nhưng dựa theo nhật ký công tác, ngôi vị hoàng đế tương lai nhất định thuộc về vị hoàng tử Dạ Cảnh Phong chưa ra đời.
Nhị hoàng tử điện hạ của chúng ta chính là vật hi sinh a.
Ừm, vẫn có khả năng là một nam phụ hoặc nhân vật phản diện.
Chậc chậc, tương lai không khả quan lắm.
Lăng Hiểu không khỏi nhớ tới đứa trẻ vừa mới sinh, aiz, mới vừa sinh ra, vận mệnh liền bị kịch tình đại nhân sắp đặt hết rồi sao?
Có lẽ...
Còn có cơ hội cứu vớt một phen?
Lăng Hiểu không có ý nghĩ này.
Đối với chuyện sinh tử nàng thật sự không để tâm, chỉ là Ngô Trần quá mức cố chấp với việc cáo lão hồi hương, sống thọ và chết tại nhà.
Mà trong thế giới này, Ngô Trần chính là người thân duy nhất của Lăng Hiểu, nàng cảm thấy dù gì cũng phải lo lắng cho Ngô Trần mới đúng.
... ...
Mấy tháng sau.
Không khí dần dần ấm lên.
Nhị hoàng tử lúc này đã bốn năm tháng tuổi, có thể tự mình ngồi dậy.
Không thể không nói, gen của hoàng thất Hồng vương triều thật quá ưu tú, thằng bé này mới mấy tháng tuổi bộ dáng đã đẹp như vậy, đoán chừng tương lai chính là một vị mỹ nam tử.
Lúc này, đón chào cơn mưa đầu mùa xuân, mà Lăng Hiểu thì đang quỳ trước mặt Doanh phi vẻ mặt nghiêm túc.
"Chủ tử, nô tỳ ở Thanh Nguyệt cung vẫn chưa làm được gì, cảm thấy thực có lỗi với sự yêu thích của nương nương, hiện giờ nhị hoàng tử điện hạ đã lớn dần, bên người chung quy vẫn cần người chăm sóc, nô tỳ to gan, muốn xin đi chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của nhị hoàng tử điện hạ."
Chương 310: Trẻ nhỏ dễ dạy!
Edit: cầm thú
Bên người hoàng tử ngoại trừ một nhũ mẫu hầu hạ, tất nhiên cũng không thể thiếu cung nữ nội thị.
Doanh phi thấy Lăng Hiểu tự mình xin đi làm việc, đương nhiên cũng không từ chối, vừa hay nhị hoàng tử cũng không có bạn chơi cùng, nha đầu Lăng Hiểu thông minh đáng yêu, xem như là một lựa chọn tốt.
Cứ như vậy, Lăng Hiểu đến hầu hạ bên cạnh nhị hoàng tử.
... ...
Thời gian như nước, năm tháng như thoi.
Nháy mắt liền trôi qua bảy năm.
Bảy năm nay, Hồng vương triều vô cùng thịnh vượng, bên trong hoàng thành cũng rất náo nhiệt.
Hoàng hậu nương nương lại hạ sinh một vị công chúa cho bệ hạ, Linh phi nương nương năm năm trước hạ sinh tam hoàng tử cho Hồng vương triều, gọi là Dạ Cảnh Phong.
Lăng Hiểu: Đến đây, đến đây, nam chủ đại nhân ra đời rồi!
Linh phi là sủng phi của bệ hạ, hơn nữa còn bất hòa với Doanh phi, cho nên ngày thường dù Lăng Hiểu có rãnh rồi, cũng không dám hướng tới Linh Nguyệt cung của Linh phi.
Chỉ có thể hỏi thăm tin tức của tam hoàng tử và Linh Nguyệt cung từ miệng của người khác.
Tam hoàng tử điện hạ kia, nghe nói cực kì thông minh ưu tú!
Lăng Hiểu đang suy nghĩ, đột nhiên bị người ta vỗ vai từ phía sau.
"Lăng Hiểu, hóa ra ngươi trốn ở chỗ này!"
Một tiếng nói non nớt truyền ra từ phía sau Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu quay đầu, liền nhìn thấy Dạ Cảnh Niên mặc quần áo gấm hoa.
Hiện tại nhị hoàng tử đã tròn tám tuổi, cái đầu cao tới ngực Lăng Hiểu, bộ dạng trắng nõn tuấn tú, hành động cử chỉ đều toát ra phong thái hoàng gia.
"Điện hạ, ngài tan học rồi hả?"
Lăng Hiểu mỉm cười nhìn Dạ Cảnh Niên, cúi đầu hỏi thăm một câu.
"Ừm, tan học rồi, lớp của lão sư thật sự không thú vị, còn không bằng nghe Lăng Hiểu ngươi kể chuyện xưa."
Dạ Cảnh Niên theo bản năng kéo ống tay áo Lăng Hiểu, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng: "Khi nào thì ngươi định kể chuyện cũ cho ta nghe nữa hả?"
"Ách, để lần sau nếu có thời gian đi."
Lăng Hiểu thuận miệng trả lời một câu.
Nhị điện hạ này từ nhỏ đến lớn đều quấn lấy Lăng Hiểu đòi nghe kể chuyện xưa.
Lăng Hiểu vắt hết óc, cái gì Tôn Ngộ Không đánh bạch cốt tinh, bạch tuyết và bảy chú lùn, thất công chúa...
Đủ mọi thể loại, chỉ cần Lăng Hiểu có thể nhớ, đều kể cho hắn nghe.
Hiện giờ Lăng Hiểu cảm thấy đầu óc mình đã trống rỗng rồi.
Nàng thật sự không nghĩ ra chuyện xưa nào nữa.
"Chắc chắn là ngươi lại lừa gạt ta." Dạ Cảnh Niên không lớn, nhưng tâm tư trong sáng, nghe thấy Lăng Hiểu nói, liền biết nàng thuận miệng nói cho qua chuyện.
"Ai nói vậy chứ, chỉ là gần đây ta hơi bận, đúng rồi." Lăng Hiểu đột nhiên chuyển đề tài, "Nghe nói cuối tháng này bệ hạ đích thân kiểm tra việc học của ngài và đại hoàng tử, điện hạ chuẩn bị thế nào rồi hả?"
Chuẩn bị?
Dạ Cảnh Niên nhìn Lăng Hiểu hắn cười cười như đã dự liệu trước: "Yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt, đảm bảo không dành hạng nhất của đại hoàng huynh, cũng sẽ không để phụ hoàng chán ghét. Không thể làm đầu chim, cũng không thể làm người bình thường, những thứ ngươi dạy ta, ta đều biết rõ."
Lăng Hiểu: Trẻ nhỏ dễ dạy!
Không uổng phí tám năm nay của nàng, thường xuyên giáo huấn nhị hoàng tử đủ loại 'đạo phóng túng', xem ra nhị hoàng tử rất thông minh, tuổi còn nhỏ, đã học xong hết rồi, tự mình sắp xếp ổn thỏa!
"Điện hạ quả nhiên thông minh, buổi tối ta lại làm đồ ăn ngon cho ngài!"
Trong lòng Lăng Hiểu vui mừng, mặt cười như hoa nói nhỏ một câu.
"Thật sao?" Nghe thấy Lăng Hiểu nói, ánh mắt Dạ Cảnh Niên cũng sáng lên, hắn là một mầm non, có lẽ là do ở chung lâu năm với Lăng Hiểu, cho nên cũng biến thành tham ăn giống nàng, đối với các loại mỹ thực, gần như không có một chút năng lực chống cự.