Edit: cầm thú
Sự xa hoa giàu có khiến người ta vui đến quên cả trời đất.
Mà những ngày tháng ám ấp nhạt nhẽo, cũng khiến tâm thần người ta suиɠ sướиɠ không thôi.
Tuy là làm vệ sĩ riêng cho Tề Vân Phàm có chút khổ, nhưng may mắn người này cũng không thường xuyên bị người ta bắt tại trận, đa số thời điểm, Lăng Hiểu đi theo bên cạnh hắn đều được bao ăn uống, một tháng tiền lương cũng nhiều.
Sau đó tháng nào Lăng Hiểu cũng sẽ đưa tiền về nhà, việc này khiến Chu Nhụy rất vui vẻ càng ngày càng cười nhiều.
Mà nụ cười cũng là thật tình thật ý rồi.
"Lăng Hiểu, tan làm rồi à, tới tới tới, mau lại đây xem, tập cuối rồi!"
Lăng Hiểu vừa tan làm về liền bị Chu Nhụy gọi tới coi phim.
Muốn nói hai người có chỗ nào giống nhau, vậy thì tất nhiên là đều thích loại phim chính kịch chủ đề gia đình.
"Lão Lăng, ông đi mua túi hạt dưa đi, tôi với Lăng Hiểu phải coi tập cuối không rảnh."
Chu Nhụy ngồi trên ghế sofa, một bên lấy ra một tờ tiền: "Tiền lẻ phải trả lại hết cho tôi, đừng có mà giấu làm của riêng!"
Lăng Vân Sinh: ...
Ta đường đường là tổng giám đốc Lăng thị...
Thôi, hảo hán không đề cập tới chuyện anh hùng năm đó.
Lăng Vân Sinh cầm tiền, thở dài xoay người đi mua đồ.
Lăng Hiểu nhìn bóng lưng Lăng Vân Sinh, lại nhìn sang Chu Nhụy đang tập trung coi tivi.
Không biết vì sao, cô cảm thấy cuộc sống bây giờ thoải mái vui vẻ hơn năm đó rất nhiều, cũng có không khí gia đình hơn.
Lăng Hiểu vốn dĩ cảm thấy thế giới này không có tình cảm chân thành, được ngày nào hay ngày đó, hoàn toàn không chân thực.
Thế nhưng bây giờ...
Cô hoàn toàn hòa nhập vào gia đình này.
Xem ra quyết định năm đó, cực kì chính xác.
... ...
Bốn năm đại học, chậm rãi kết thúc.
Chỉ chớp mắt, Lăng Duyệt đã tốt nghiệp đại học, vốn dĩ thành tích ưu tú, chỉ số thông minh lại cao, vừa tốt nghiệp liền được một công ty lớn nhìn trúng, trở thành một kiêu nữ tài chính được bao người ngưỡng mộ.
Tốt nghiệp được hai năm, với thành tích Lăng Duyệt ở công ty được thăng chức làm quản lý khu vực, mọi việc thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rực rỡ.
Bốn người Lăng gia, đổi sang một căn nhà lớn hơn, mặc dù không giàu có như xưa, nhưng hiện giờ phòng ốc cũng rộng rãi thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy năm nay Chu Nhụy có thói quen tự mình lo liệu cho gia đình, cho nên không có thuê người giúp việc.
Mấy năm nay Lăng Vân Sinh đã muốn thử đông sơn tái khởi, nhưng đều thất bại rồi.
Dù sao tuổi tác ông ta đã lớn, sau đó Lăng Vân Sinh cũng không còn suy nghĩ này nữa.
Mưa tí tách, lại đến tiết thanh minh mỗi năm.
Lăng Hiểu và Lăng Vân Sinh bung dù, đi tới mộ phần ngoại thành.
Dương Mạn Bình được mai táng ở chỗ này, mấy năm nay cha con bọn họ năm nào cũng đến thăm bà vài lần.
Lăng Hiểu đặt bó hoa bách hợp trên mộ.
Người nhà Dương gia mấy năm trước đều xuất ngoại, ở thành phố A đã không còn người thân nào, cho nên thường xuyên tới thăm Dương Mạn Bình, chỉ có hai cha con Lăng Hiểu và Lăng Vân Sinh.
"Mẹ, hai năm nay con sống rất tốt, ba cũng rất khỏe, dì Chu chăm sóc ba không tệ chút nào."
Lăng Hiểu ngồi xổm xuống, giơ tay xoa tấm ảnh trên bia một, nhẹ nhàng nỉ non.
Lăng Hiểu không khỏi nhớ lại năm đó Dương Mạn Bình đưa mình đến nhà trẻ lần cuối cùng.
Toàn bộ toàn bộ, giống như diễn ra ngày hôm qua...
Mấy năm nay, Lăng gia đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Lăng Hiểu không đoán được mở đầu và kết thúc sẽ như thế nào.
Nhưng mà...
Kinh nghiệm cả một đời người, thăng trầm, chung quy đều phải trải qua một lần.
Cho dù như thế nào, tốt hay xấu, khi chúng ta đi hết quãng đường đời, một ngày nào đó nhìn lại, sẽ cảm thấy là những trải nghiệm đáng quý.