Chương 766: Trùng (8)
"Hì, ông nội, dù gì cháu cũng là cháu trai của người, sao lại không có lòng tin với cháu như thế, yên tâm, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay. Chỉ là, hy vọng chuyện mà A Hoán nói sẽ không xảy ra."
Trần Triệt biếng nhác nằm sấp, dáng vẻ uể oải đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi của anh ta khiến ông cụ Trần nhìn rất ngứa mắt.
Ánh mắt mãnh liệt của ông cụ Trần đương nhiên Trần Triệt cảm giác được, những năm trước đây anh ta ở trước mắt ông cụ sẽ giả bộ đứng đắn chút, hiện tại sau khi gặp được Tần Nhất, anh ta hoàn toàn buông thả chính mình.
"Có một số việc không phải chúng ta không hy vọng thì nó sẽ không xảy ra, chúng ta có thể làm chính là chuẩn bị cho thật tốt. Trận chiến này, ai cũng không muốn nó xảy ra, thế nhưng ai cũng biết chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, không phải hôm nay chính là ngày mai. Đã như vậy, tôi ngược lại hy vọng ngày đó tới sớm một chút."
Vân Hoán mấp máy môi mỏng, ngón tay thon dài di động quanh miệng chén trà màu xanh.
"Ngược lại là anh đây không nghĩ thông." Trần Triệt cười cười: "Được rồi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, hôm nay có rượu hôm nay say, à, đợt chút nữa còn phải ăn thật nhiều đồ ngon."
Hàng lông mày của ông cụ Trần nhảy lên, hung hăng trợn mắt: "Thằng nhóc thối, chỉ biết có ăn."
Tuy nói như vậy, nhưng ông cụ Trần vẫn hỏi mẹ Trần một tiếng, đồ ăn đã làm xong chưa.
Trần Triệt đói bụng thật, mấy ngày nay anh ta chưa được ăn bữa cơm ngon đầy đủ nào, đều vội vội vàng vàng lùa bát cơm rồi lại đi.
Mẹ Trần kinh ngạc nhìn xung quanh một vòng: "Nhất Nhất, không thấy Trịnh Như Mộng đâu cả!"
Nhắc tới Trịnh Như Mộng, cảm giác tồn tại của cô ta cũng rất mạnh, đặc biệt là lúc ăn cơm, nhất định có thể thấy bóng dáng của cô ta lởn vởn ở gần.
Thế nhưng lần này lại không thấy người đâu.
Tần Nhất dáng vẻ bình chân như vại, mắt phượng lấp lóe, khóe miệng như cười như không cong lên: "Cô ta à, kìm lòng không được chạy tới Trịnh gia rồi."
Có thể nhẫn nại nhiều ngày như vậy, Tần Nhất vẫn có chút bội phục, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được chạy đi.
Tình huống của căn cứ Kinh Đô dần dần được khống chế, có người vui có người buồn.
Bên trong thành Zombie, Vân Hiên nghe người phía dưới báo lại, tay xoay xoay hoa Bỉ Ngạn: "Tiểu Tu, ý ngươi nói căn cứ Kinh Đô đã không sao rồi?"
Tiểu Tu là một bán thú nhân, thú tính của hắn là côn trùng, mà ấu trúc trùng lần này suýt chút thì hủy đi căn cứ Kinh Đô chính là kiệt tác của hắn.
"Đúng vậy tiến sĩ Vân, không biết làm sao mà bọn hắn biết được nhược điểm của côn trùng, thế là tránh được một kiếp." Tiểu Tu nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên vẻ không cam lòng.
"Ngược lại nhanh hơn so với tưởng tượng." Vân Hiên trái lại không có bất kỳ kinh ngạc gì.
"Đúng rồi A Sâm, Trạch Ninh vẫn không chịu nói sao?" Vân Hiên hướng Tiểu Tu khoát tay, Tiểu Tu thức thời lui xuống.
Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Vân Hiên và A Sâm.
"Tiến sĩ, Trạch Ninh không chịu nói ra vị trí của căn cứ Đế Đô ở nơi nào." A Sâm thành thật trả lời.
"Có cốt khí, chẳng qua quen biết mấy tháng mà thôi, thế mà so với toàn bộ Zombie trong thành còn quan trọng hơn." Giọng Vân Hiên nhàn nhạt không gợn sóng, nhưng sự giễu cợt trong đó khó mà bỏ qua.
Có điều, là giễu cợt Trạch Ninh hay là tự giễu thì không biết được.
"Tiến sĩ, tiếp xuống chúng ta nên làm như thế nào?" A Sâm cung kính hỏi.
Kỳ thật Vân Hiên cũng không trông cậy vào một bước liền có thể phá hủy căn cứ Kinh Đô, chẳng qua là muốn lừa Vân Hoán và Tần Nhất ra ngoài mà thôi.
"Đi, bảo Hoa Cửu tới thẩm vấn Trạch Ninh, lúc cần thiết có thể dùng thôi miên." Ánh mắt Vân Hiên tối tăm, hoa Bỉ Ngạn trong tay bị bẻ gãy.
"Vâng, tiến sĩ." A Sâm hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, quay người rời đi.
Vân Hiên nhàm chán khẩy khẩy cánh hoa trong tay, không ai biết cậu đang suy nghĩ gì.