Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 756




Chương 756: Cảm cúm? Trúng độc! (2)

Trần Triệt hoảng hốt một chút, rất nhanh khôi phục bình thường, tinh mâu tràn đầy ý cười đối diện với đôi mắt phượng sáng lóng lánh: "Hey, Tiểu Nhất Nhất, hai chúng ta khách sáo gì chứ, theo lý mà nói tôi phải gọi em một tiếng em dâu, em phải gọi tôi một tiếng anh Triệt."

Trần Triệt cười đùa: "Anh nhớ chết tay nghề của em, đợi lát nữa về nhà nhớ làm cho anh nhiều đồ một chút."

Con ngươi đen nhánh của Tần Nhất ấm ấm, ý tốt của Trần Triệt đối với cô, cô ghi ở trong lòng, cũng thật sự coi anh ta là bạn bè của mình.

Người đối xử tốt với cô, cô cả đời đều sẽ ghi nhớ.

"Được." Tần Nhất cười cười, xem như đồng ý yêu cầu của Trần Triệt.

"Ừm...anh Triệt, anh còn nhớ em không, anh trai em đâu rồi?" Trịnh Như Mộng vẻ mặt kinh ngạc, sao Vân Hoán và Tần Nhất lại quen biết Trần Triệt? Nhìn dáng vẻ quen thuộc của bọn họ, trong lòng Trịnh Như Mộng càng nhiều hơn chính là không cam tâm.
Tha thứ Trịnh Như Mộng, cô ta vẫn luôn được nuông chiều trong nhà, căn bản không biết Vân Hoán - người cô ta vốn xem thường đã sớm nhất phi trùng thiên, cô ta vẫn cho rằng anh còn là cái tên chó nhà có tang khiến cho người ta chán ghét.

(nhất phi trùng thiên: một bước lên trời)

Cho nên lúc biết tên Vân Hoán, cô ta chỉ cho rằng là trùng tên, căn bản không nghĩ tới người đàn ông hiện tại cô ta tâm tâm niệm niệm, xuất ra tất cả vốn liếng để câu dẫn lại chính là Vân Hoán lúc trước cô ta chướng mắt kia.

Hiện tại trông thấy Trần Triệt, Trịnh Như Mộng liền nhịn không được lên tiếng, đã về tới cửa căn cứ rồi, cô ta đương nhiên hi vọng Trịnh gia mau tới đón cô ta về, cô ta không muốn theo mông người phụ nữ độc ác Tần Nhất.

Trần Triệt nhìn về phía Trịnh Như Mộng, cảm thấy cô ta có chút quen mắt, nhìn hồi lâu mới nhớ tới, đây không phải cô con gái nhỏ của Trịnh gia, Trịnh Như Mộng sao.
Anh ta nhớ mang máng, một năm trước Trịnh Như Mộng mất tích, Trịnh gia mới đầu sốt ruột muốn chết, thế nhưng cũng chỉ qua tầm mười ngày liền vứt bỏ cô ta.

Anh ta không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Trịnh Như Mộng.

"Hóa ra là tiểu thư Trịnh gia, Trịnh Trọng hình như đang ở nhà." Trần Triệt không mặn không nhạt trả lời một câu.

Anh ta và Trịnh Trọng đã hoàn toàn gạch mặt, bởi vì Tần Kiều Kiều.

Tuy đó là hàng giả mạo, với lại anh ta cũng không thích cô ta, thế nhưng điều này không có nghĩa là anh ta có thể bỏ qua sự phản bội của bạn bè.

Trịnh Trọng có thể theo đuổi Tần Kiều Kiều, nhưng không nên nhục nhã anh ta như vậy.

Trịnh Như Mộng có chút ngây ngẩn, thực ra cô ta biết tại sao anh trai nhà mình với Trần Triệt đột nhiên thành người xa lạ, nhưng trước mắt cô ta chỉ có thể dựa vào Trần Triệt, nhờ anh thay cô ta truyền tin tức cho Trịnh gia.
Cô ta không muốn thật sự trở thành người hầu của Tần Nhất.


Chỉ là với thái độ hiện tại của Trần Triệt, ngược lại khiến Trịnh Như Mộng có phần hoảng hốt.

Tần Nhất cười mà như không cười nhìn Trịnh Như Mộng, cánh môi đỏ tươi cong lên, đôi mắt lấp lánh trong suốt, giống như thủy tinh trong suốt sáng long lanh, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Đúng vậy, sợ hãi, giống như thứ tối tăm bẩn thỉu trong lòng, không thể che giấu dưới cái nhìn của đôi mắt phượng đó.

Tần Nhất cuốn cuốn lọn tóc: "Cô muốn đi đâu, đừng quên giấy bán thân của cô còn ở trong tay tôi, cô bây giờ cũng không phải tiểu thư Trịnh gia Trịnh Như Mộng, mà là người hầu của tôi."

Giọng nói của Tần Nhất có chút mềm yếu, mấy ngày nay ngủ nhiều, giờ phút này có chút yêu kiều.

Đây là dáng vẻ Vân Hoán yêu nhất, thế nhưng giờ phút này sắc mặt của anh lại không dễ nhìn.

Cô vợ nhỏ nhà mình không hướng mình nũng nịu, vậy mà hướng về Trịnh Như Mộng, không thể không nói, bình dấm chua của Đế thiếu đã đổ.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi chuyển đồ trong xe ra đây."

Đây là câu đầu tiên trong ba ngày qua Vân Hoán nói chuyện với Trịnh Như Mộng, Trịnh Như Mộng vốn nên vui mừng, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Vân Hoán, mơ hồ có chút tủi thân.

Edit by Thanh tỷ

Chương 757: Cảm cúm? Trúng độc! (3)