Chương 743: Đến Kinh Đô (1)
Chỉ có chính bản thân mình trải qua mới hiểu được, sự thờ ơ lạnh nhạt đả thương người tới cỡ nào.
Căn cứ Kinh Đô lớn mạnh như thế, một trận bệnh khó hiểu đột nhiên tới liền khiến lòng người trong căn cứ phân tán, mọi người sống trong thấp thỏm lo âu.
Một trận bệnh, xém chút hủy đi một căn cứ lớn.
Trong căn cứ Kinh Đô hỗn loạn không ngừng, căn cứ Đế Đô lại giống như một mảnh thế ngoại đào nguyên, yên tĩnh an hòa, giống như không có bất kỳ khói lửa gì có thể lan tới.
Tần Nhất nhớ lúc cô và Vương Ổn Ổn rời căn cứ, những đóa hoa phấn hồng đang độ nở hoa, không ngờ tới hiện tại vẫn có thể nhìn thấy sắc hồng dịu dàng đó, giống như thiếu nữ độ xanh tươi, thẹn thùng động lòng người.
Nhưng tóm lại mùa thu nên tới vẫn phải tới, gió vừa thổi, không ít cánh hoa lay động bay lả tả, có cánh rơi xuống quyển sách trên tay cô.
Qua nửa ngày cũng không thấy cô lật lấy một trang, nhìn kỹ mới phát hiện cô mở to đôi mắt phượng trong veo như nước ngồi ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.
Vân Hoán cứ như vậy nhìn Tần Nhất bên trong mưa hoa hồi lâu, dáng vẻ xinh đẹp của cô trong chiếc váy trắng viền ren, chỗ làn váy là những chiếc lá phong màu bạc, gió khẽ thổi qua thoạt nhìn rất sinh động.
Mái tóc đen dài của Tần Nhất dùng một đoạn dây lụa màu trắng tùy ý buộc gọn lên, trắng cùng hồng đan xen lẫn nhau, kỳ ảo giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Song, người đẹp trước mặt, là thuộc về anh, của một mình anh.
Nghĩ đến đây, tâm tình Vân Hoán liền vui vẻ hẳn lên.
"Đang nhìn gì vậy?" Vân Hoán đi tới, tay thon dài phủi nhẹ cánh hoa bay xuống trên đỉnh đầu Tần Nhất, đôi mắt đào hoa thâm thúy đa tình.
Tần Nhất chớp chớp mắt, thu hồi sách trong tay, rót một chén trà đưa cho Vân Hoán: "Không có gì, tùy tiện tìm một quyển sách đọc thôi. Đúng rồi, Lâm Bạch vội vội vàng vàng tìm anh, đã xảy ra chuyện gì à?"
Lâm Bạch sáng sớm đã đến tìm Vân Hoán, người luôn ung dung như anh ta lại có chút hốt hoảng, mãi cho tới giờ Vân Hoán mới trở về.
Vân Hoán không trả lời Tần Nhất, mà ôm cô lên, sau đó bản thân ngồi xuống thảm, để Tần Nhất ngồi trên đùi anh.
Tần Nhất nâng mặt Vân Hoán, đôi mi thanh tú cau lại: "Hắn tới rồi?"
Vân Hoán lắc đầu, ôm Tần Nhất vào trong ngực, cho dù là mùa hè thì nhiệt độ cơ thể Tần Nhất vẫn rất thấp, ôm cô vào trong ngực rất dễ chịu.
"Thất Thất, em muốn đi xem nơi anh được sinh ra không?"
Vân Hoán tham lam ngửi mùi hương trên người Tần Nhất, giọng nói trầm thấp.
"Muốn đi căn cứ Kinh Đô?"
Nơi Vân Hoán được sinh ra không phải là Kinh Đô à, chỉ là người này sao lại đột nhiên muốn trở về, nơi đó tất cả đều là hồi ức như ác mộng.
Chẳng lẽ là...
Mắt phượng của Tần Nhất lấp lóe, cô ôm chặt lấy Vân Hoán: "Anh muốn trở về à, nếu như anh muốn trở về, đương nhiên em sẽ cùng đi với anh."
Vân Hoán khi còn bé nhất định rất đáng yêu, thân hình nho nhỏ, gương mặt chính thái kéo căng, ngạo kiều không kìm được, thế nhưng lại khiến cho người ta yêu thích không thôi.
Vân Hoán cười, khuôn mặt kinh động thiên nhân như băng tuyết tan chảy, xán lạn đầy sao, cho dù là Tần Nhất cũng không khỏi ngẩn ngơ chốc lát.
Anh hôn lên khóe miệng Tần Nhất, sau đó nói với Tần Nhất: "Vừa rồi Trần Triệt gửi tin tức tới, căn cứ Kinh Đô xảy ra chuyện. Không biết tại sao rất nhiều người trong căn cứ đột nhiên như bị cảm cúm, hiện tại đã chết rất nhiều người. Có điều đây không phải lý do anh muốn trở lại đó, chủ yếu là vì ông nội Trần bị bệnh, anh muốn về thăm ông ấy."
Vân Hoán tiếp tục giải thích cho Tần Nhất: "Ông nội Trần đối xử với anh rất tốt, khi còn bé có vài năm anh tới sống ở Trần gia, với anh mà nói, ông ấy là ông nội của anh, cho nên anh không thể không trở về thăm ông."
Edit by Thanh tỷ
Chương 744: Đến Kinh Đô (2)