Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 739




Chương 739: Dị dạng (1)

Ông cụ Trần nhíu mày: "A Triệt, bên ngoài thế nào?"

Dương Lâm Hải này càng ngày càng chểnh mảng nhiệm vụ, chuyện thành phố Z lần trước khiến người ta rất bất mãn, hết lần này tới lần khác ông ta còn không biết hối lỗi, xem nhẹ trọng trách của bản thân.

Cứ luôn nói thế gia bọn hắn nhằm vào ông ta, thế nhưng ông ta cũng không tự nhìn lại những chuyện ông ta đã làm kia đi.

Trần Triệt cũng khát, uống mấy ngụm nước, sau đó nhìn về phía ông cụ Trần: "Không có việc gì, chỉ là không biết tại sao bỗng nhiên bên ngoài xuất hiện rất nhiều cây bẫy kẹp, đốt đi liền không sao."

Ông cụ Trần sống đến từng này tuổi rồi, hồi còn trẻ cũng là người giỏi lộng quyền, nghe được lời Trần Triệt nói, lập tức cảm giác có điều không đúng.

Bên ngoài căn cứ sao lại đột nhiên xuất hiện cây bẫy kẹp được, phải biết lúc trước vì phòng ngừa xung quanh xuất hiện thực vật biến dị, bọn họ đã loại bỏ tất cả thực vật, hơn nữa còn định kỳ kiểm tra.
Người sắp thành tinh như ông cụ Trần quyết định thật nhanh, nói với Trần Triệt: "A Triệt, ngày mai cháu lại đi qua đó xem, thuận tiện nhắc nhở Dương Lâm Hải một câu, bảo ông ta cảnh giác, ông luôn có cảm giác, thế cuộc...sắp thay đổi rồi."

Trần Triệt nhịn không được ngáp: "Vâng, ông nội."

Mẹ Trần thấy Trần Triệt buồn ngủ díp mắt, lập tức đau lòng: "Được rồi được rồi, đã hơn nửa đêm, biết không có chuyện gì thì tốt, nhanh về phòng ngủ đi."

Ông cụ Trần lắc đầu: "Đều là chuyện xấu, ngày tốt lành sắp chấm dứt rồi."

Nói xong, chống quải trượng lắc lư về phòng.

Trần Triệt giật mình, anh ta biết ông nội nói tới là chuyện của tiến sĩ Lâm.

Thật ra lúc trước Dương Lâm Hải mời tiến sĩ Lâm tới căn cứ, không ít người phản đối, Trần gia cầm đầu, đáng tiếc là Dương Lâm Hải ỷ vào bản thân là căn cứ trưởng, không chịu nghe ý kiến người khác, còn cả chuyện của thành phố Z lúc trước cũng thế.
Bây giờ thì hay rồi, căn cứ Kinh Đô trên cơ bản đã bị cô lập.

Ngày thứ hai, Trần Triệt dậy từ sớm, anh ta vẫn nhớ lời của ông nội, vội vội vàng vàng chạy tới trên tường rào, thế nhưng vừa nhìn, hai đầu lông mày nhíu lại.

Vốn tưởng rằng cây bẫy kẹp đã bị đốt trụi hết, vậy mà lại sinh trưởng càng thêm tươi tốt, dây leo cũng sắp bò đến trên tường thành rồi.


Đúng lúc, Dương Lâm Hải cũng tới quan sát tình huống.

Vừa thấy Trần Triệt liền cười chào hỏi: "Trần Triệt, sớm như vậy đã tới có chuyện gì à?"

Trần Triệt không hề có sắc mặt tốt: "Căn cứ trưởng Dương, toàn bộ người trong căn cứ rất tín nhiệm chú, thế nhưng dường như chú không xứng với sự tín nhiệm của mọi người. Cây bẫy kẹp bên ngoài là chuyện gì hả, không chỉ không ít đi, ngược lại càng nhiều lên?"
Vốn Dương Lâm Hải nghe thấy lời Trần Triệt nói thì sắc mặt liền trở nên không tốt, nhưng nghe tiếp phía sau, hàng lông mày nhíu chặt: "Chuyện gì xảy ra, rõ ràng tối hôm qua đã đốt sạch sẽ, chính mắt tôi nhìn."

Dương Lâm Hải hướng tầm mắt ra phía bên ngoài, vừa nhìn liền nhịn không được hít vào ngụm khí lạnh, quả nhiên như lời Trần Triệt nói, cây bẫy kẹp rậm rạp chằng chịt, thậm chí có cây sắp leo đến bên trên tường thành.

Sắc mặt Dương Lâm Hải triệt để đen, ông ta chợt cảm thấy mất hết mặt mũi trước mặt Trần Triệt, đang chuẩn bị biện giải cho mình vài câu, phó tướng Vu Đào thở hồng hộc chạy tới.

"Căn cứ trưởng, không xong rồi, không xong rồi, căn cứ xảy ra chuyện!" Vu Đào lo lắng tới mức căn bản không nhìn thấy Trần Triệt, vừa lên đến nơi liền gào lên với Dương Lâm Hải.

"Vội cái gì, có việc gì từ từ nói!" Dương Lâm Hải quát lớn.

Trước kia sao ông ta không phát hiện ra tên Vu Đào này vô dụng như thế nhỉ, Trần Triệt vẫn còn ở đây, tên này lại dáng vẻ hoảng sợ hớt ha hớt hải, quả thực là hoàn toàn làm mất hết mặt mũi người của ông ta.

Vốn ông ta và tên Trần Triệt này đã không hợp, hiện tại ông ta đều có thể cảm giác được Trần Triệt đang nhìn trò cười của ông ta.