Chương 728: Bắt đầu đại chiến (2)
Vân Hiên tùy ý khoác một cái áo lên người rồi đi tới cửa sổ mở ra, gió mát phất qua, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng Zombie kêu gào.
"Tiến sĩ, ngài không sao chứ?" A Sâm ngoài cửa nghe được động tĩnh thì gõ cửa hỏi thăm.
Kỳ thật không hỏi anh ta cũng đoán được, Vân Hiên lại thấy ác mộng. Từ sau ngày Vân Hiên tỉnh lại đó, thì chưa có giấc ngủ nào yên giấc, mỗi đêm đều sẽ bừng tỉnh.
A Sâm biết, cậu nằm mơ thấy tiến sĩ Lâm.
"Không sao, A Sâm, lấy rượu qua đây." Vân Hiên lạnh lùng nói, ánh mắt lại vẫn như cũ nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài.
A, trời tối không lâu sau lại sáng, sau đó lại tối lại sáng, ngày tháng như này thật sự đủ nhàm chán.
Tốc độ của A Sâm rất nhanh, một lát đã cầm một chai rượu đỏ cùng cái ly quay lại: "Tiến sĩ, nếu không ngủ được thì vẫn nên dùng một chút trà thơm tương đối tốt, trễ như này rồi uống rượu hại thân."
A Sâm vẫn muốn khuyên Vân Hiên, nhiều ngày nay Vân Hiên không ngủ được đều uống tới say khướt, anh ta không biết tiến sĩ Lâm rốt cuộc đã cho Vân Hiên ký ức gì, nhưng anh ta có thể khẳng định hiện tại Vân Hiên rất thống khổ.
Cũng không biết, lúc tiến sĩ tỉnh táo lại, khi đó, Hiên thiếu gia sẽ thật sự biến mất?
Anh ta, không muốn Vân Hiên biến mất.
Dù cho đã từng, bởi vì tiến sĩ, anh ta oán hận Vân Hiên.
"Không cần." Vân Hiên trực tiếp rót một ly rượu đỏ, mùi vị thơm thuần, màu sắc tiên diễm.
Thế nhưng lại giống một thứ gì đó, khiến người ta chán ghét.
Cậu, ghét nhất màu đỏ.
"Bọn hắn bên kia thế nào rồi?" Vân Hiên nhẹ nhàng lắc cái ly đế cao trong tay, tóc ngắn hơi rối, áo sơ mi trắng có nếp nhăn, dáng vẻ lười biếng.
A Sâm nháy mắt như nhìn thấy Vân Hiên trước đây: "Đang chuẩn bị tiến sĩ, không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh liền có thể xuất quân. Có điều, chúng ta thật muốn ra tay từ căn cứ Kinh Đô trước sao, đây chính là căn cứ lớn."
A Sâm có chút lo lắng.
"Sợ cái gì, căn cứ Kinh Đô lớn, thế nhưng anh cho rằng bọn hắn là thứ tốt sao, nhiều năm như vậy không biết đã đắc tội bao nhiêu căn cứ, anh cứ nhìn mà xem, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu căn cứ nguyện ý đến giúp đỡ bọn hắn, lại có bao nhiêu căn cứ sẽ bỏ đá xuống giếng."
Vân Hiên uống một ngụm rượu đỏ, vẻ mặt lãnh đạm: "Hơn nữa, không đi Kinh Đô, làm sao dẫn Vân Hoán và Tần Nhất ra."
"Tiến sĩ." A Sâm nhìn ánh mắt tràn đầy cừu hận của Vân Hiên, không biết tại sao bỗng nhiên trong lòng đau nhói.
Thế nhưng Vân Hiên lại hiểu nhầm ý của A Sâm: "Anh yên tâm, tôi sẽ không mềm lòng, tôi biết người kia là anh trai của tôi. Thế nhưng muốn gϊếŧ anh ấy(T.sĩ), tôi không cần người anh trai này nữa. Còn có người phụ nữ phản bội kia, hừ, tôi sẽ không để cho bọn hắn sống dễ chịu."
A Sâm không nói gì, anh ta đại khái biết tiến sĩ để lại cho Vân Hiên ký ức gì rồi.
Không biết tại sao, anh ta chợt cảm thấy có phần tiếc thương thay Vân Hoán và Tần Nhất.
Có điều, lời dặn của tiến sĩ, anh ta nhất định sẽ không vi phạm.
Dù cho, sau khi chết thật sự phải xuống địa ngục, anh ta cũng sẽ không hối hận.
"Hai người kia, A Sâm, anh nói xem, con người vì sao đều tàn nhẫn như vậy? Người kia rõ ràng là anh trai thân nhất của tôi, thế nhưng nhiều năm như vậy chưa từng đi tìm tôi, thậm chí nhìn thấy tôi còn muốn gϊếŧ tôi. Còn có người phụ nữ kia, nói yêu tôi, thế nhưng cuối cùng lại vì quyền thế, vứt bỏ tôi nhào vào lòng anh trai tôi."
Vân Hiên giống như đã uống nhiều, hoặc là ban đêm tịch mịch cô liêu, bỗng nhiên khiến cậu có khát vọng muốn dốc bầu tâm sự, thế là đêm nay cậu có phần lải nhải liên miên.
"Anh nói xem, tại sao tôi lại ngốc như vậy, vì hai người kia mà luôn xem nhẹ Chi Thủy. Con người ấy, chính là phạm tiện, Chi Thủy bây giờ không còn, tôi mới hối hận."
Edit by Thanh tỷ
Chương 729: Bắt đầu đại chiến (3)