Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 663




Chương 663: Thành phố G (5)

Trạch Ninh có thể thả lỏng, nhưng Vương Ổn Ổn lại có chút khẩn trương, dè dặt núp ở đằng xa.

Làm sao bây giờ, Vân Hoán đến hưng sư vấn tội, cô phải làm gì mới qua được cửa ải này đây, sớm biết vậy lúc trước đã không lừa gạt Công tử nam thần rời nhà trốn đi.

Cũng may Vân Hoán không giận cô, chuyện này khiến trái tim treo tít trên ngọn cây của Vương Ổn Ổn được thả lỏng rất nhiều. Nhưng Vương Ổn Ổn nào đâu biết rằng, thật tình không phải Đế thiếu của chúng ta không giận, mà chỉ lặng lẽ ghi sổ nợ ở trong lòng mà thôi.

Khó được dịp nhiều người tập chung một chỗ như vậy, giữa trưa liền làm một bữa ăn ngon, đương nhiên người xuống bếp là Vân Hoán.

Ăn cơm xong, lúc mọi người đang chuẩn bị thu dọn đồ tiếp tục lên đường, Dương Trình luống cuống đi tới: "Tần Nhất, không tốt, ba người Sở Kiều Kiều chạy trốn rồi."
Dương Trình có chút tự trách, ba người này vẫn luôn do hắn trông chừng, hôm nay lúc ăn cơm hắn không mang các cô ra ngoài, ai ngờ vừa không chú ý một cái, người liền trốn thoát.

Đồng thời hắn cũng có chút sợ hãi, mặc dù nói mấy ngày nay Tần Nhất đối với hắn rất tốt, nhưng hắn biết mình chẳng qua là một người ngoài, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lấy thực lực của cậu, chưa đến vài phút đã ngược hắn ra bã.

Tần Nhất nghe tin ba người Sở Kiều Kiều trốn đi cũng không kinh ngạc, để ba lô trên tay xuống, nói với Dương Trình: "Dẫn tôi đi xem."

"Được." Dương Trình thấy trên mặt Tần Nhất không có ý trách cứ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng mang theo Tần Nhất đi qua.

Ba người Sở Kiều Kiều bị hắn buộc chặt trong lều vải, như vậy ngay cả khi hắn ngủ ba người này cũng không thể rời khỏi tầm mắt của hắn.
Lúc Tần Nhất tiến vào liền phát hiện đoạn dây thừng bị cắt nát trên mặt đất, ba người này ngược lại có chút thủ đoạn, phải biết, loại dây thừng cô chuẩn bị cũng không phải loại dễ dàng bị cắt đứt như vậy, vậy mà chỉ trong thời gian một bữa cơm đã không thấy tăm hơi bóng dáng ba người, xem ra đã lên kế hoạch từ lâu.

"Tần Nhất, vậy phải làm gì bây giờ, có muốn chúng tôi đi bắt người về không?" Dương Trình thận trọng hỏi.

Tần Nhất khoát tay áo: "Không cần, để bọn họ đi."

Trên thực tế, ba người này là Phượng Khuynh Ca muốn, bằng không cô căn bản cũng không muốn đem ba người đó từ chỗ Dương Trình đi. Đáng tiếc, gần đây Phượng Khuynh Ca lười nhác, vẫn chưa nghĩ ra cách làm sao để chỉnh ba người này, ngược lại để các cô tìm được cơ hội chạy mất.
Nhưng, thật sự cho rằng trốn tốt được như vậy ư? Tuy cô cùng ba người này không có đại thù gì, nhưng oán nhỏ thì vẫn có.


Dương Trình ở một bên không tự chủ được khẽ run rẩy, ai nha má ơi, sao Tần Nhất lại cười đến quỷ súc như vậy chứ, huhu.

Chuyện ba người Sở Kiều Kiều chạy trốn cũng không nhấc lên được bao nhiêu gợn sóng, chỉ là người ngay từ đầu muốn sửa trị bọn họ là Phượng Khuynh Ca, sau khi biết được thì lười biếng phất phất tay: "Trốn thì cứ để họ trốn, thật cho rằng việc trốn đi đơn giản như vậy ư, nên để bọn họ nhận chút dạy dỗ."

Tâm tư Tần Nhất khẽ động: "Cậu đã làm gì?"

Phượng Khuynh Ca hừ hừ vài tiếng: "Không có gì, chỉ là đưa một chút lễ vật nhỏ cho bọn họ."

Mắt phượng của Tần Nhất hơi cong: "Thật kéo, tôi cũng đưa một chút quà nhỏ cho bọn họ."
Một đoạn nhạc đệm nhỏ qua đi, nhóm người Tần Nhất tiếp tục xuất phát tới thành phố G, đồng thời, ba người Sở Kiều Kiều cũng đang liều mạng chạy trốn.

Bà Sở lớn tuổi, cơ thể hơi có chút mập mạp, lại càng không cần phải nói còn đang kéo theo một người điên điên khùng khùng là Sở Kiều Kiều, mới qua một lúc thì cả người không chịu nổi.

"Tử Nguyệt, chúng ta, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, bác chạy không nổi nữa."

Dương Tử Nguyệt ngẩng gương mặt thanh tú lên, mày nhăn lại, có chút không đồng ý: "Bác gái, không thể nghỉ ngơi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu như bị đám người kia đuổi theo coi như xong."

Bà Sở lại không nghe, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hển: "Không được, bác gái đi không nổi rồi. Tử Nguyệt, tại sao chúng ta phải trốn đi, thật ra Tần Nhất đối xử với chúng ta cũng coi như không tệ mà."