Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 620




Chương 620: Sơn động, Hoàng Hậu (2)

Phượng Khuynh Ca hai tay ôm ngực: "Không phải đang chờ cô đây à, yếu như thế thì vẫn nên về nhà ngủ đi."

Phượng Khuynh Ca độc miệng online, cô tuyệt không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể chế giễu Cao Nghiên.

Hai mắt Cao Nghiên bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không nhọc cô phí tâm để ý đến tôi."

"Tùy cô, đến lúc đó đừng kéo chân tôi với Nhất Nhất là được." Phượng Khuynh Ca kéo Tần Nhất đi thẳng về phía sơn động, không để tâm tới Cao Nghiên nữa.

Cao Nghiên tức giận dậm chân, không cam lòng đuổi theo.

Tiến vào sơn động mới phát hiện bên trong đèn đuốc sáng trưng, đương nhiên, tất cả đèn ở nơi này đều là từ những đóa hoa, từng đóa hoa nho nhỏ tản ra ánh sáng nhợt nhạt, khiến sơn động tuy sáng nhưng vẫn mang theo cảm giác bất an.
Toàn bộ sơn động đều là hương hoa, đây cũng là nguyên nhân tại sao hai người canh cửa bên ngoài ngửi thấy mê hương của Phượng Khuynh Ca nhưng không cảm thấy có điều bất thường.

"Đóa hoa này thật thần kỳ, tôi cũng muốn có nó." Cao Nghiên chưa từng thấy qua đóa hoa nào biết phát sáng, trái tim thiếu nữ rục rịch, cô ta vươn tay muốn cầm lấy một đóa.

Tần Nhất lập tức ngăn căn cô ta lại: "Đừng đụng vào, những đóa hoa này coi chừng có độc."

Cao Nghiên bị dọa giật mình, lập tức rụt tay lùi về.

"Đúng là đồ ngốc, thứ không biết mà cũng dám vươn tay chạm vào. Nhất Nhất, cậu quan tâm cô ta làm gì, độc chết cũng đáng đời." Phượng Khuynh Ca lạnh lùng liếc mắt nhìn Cao Nghiên, ngữ khí muốn bao nhiêu độc miệng liền có bấy nhiêu.

"Cô..." Cao Nghiên bị chọc tức nói không nên lời, nhưng cũng biết lần này là do bản thân lỗ mãng. Không chịu được mất mặt, cô ta chỉ có thể lẩm bẩm vài tiếng biểu thị bất mãn.
"Khuynh Ca nói không sai, ở chỗ này không nên tùy tiện chạm lung tung." Tần Nhất nhíu mày, mắt sắc lãnh đạm.

Nơi này khắp nơi tràn đầy nguy hiểm, cô cũng không hy vọng bởi vì một Cao Nghiên mà làm hại toàn bộ mọi người mất mạng tại đây.

Không nên tùy tiện xem thường kẻ địch nào, thường thường người dễ bị coi khinh nhất, lại là trí mạng nhất.

Cao Nghiên lần này là thật sự khó chịu, cô ta lớn ngần này tuổi rồi chưa từng bị ai nói như thế, hơn nữa đối phương còn là người cô ta thích, đã vậy còn ở ngay trước mặt nữ sinh cô ta ghét nhất quở trách cô ta, Cao Nghiên cảm thấy mặt mũi của mình đã mất sạch.

Chẳng qua, dù trong lòng có không vui như thế nào thì cô ta cũng không biểu hiện nó ra ngoài mặt.

Nhưng Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca đều là người giỏi quan sát nhân tâm, không cam lòng trong đáy mắt Cao Nghiên các cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Tần Nhất cũng không định nói gì với Cao Nghiên nữa, người này không có đầu óc, nói cũng vô dụng.


"Tiểu Nhất Nhất, chúng ta đi bên nào?" Phượng Khuynh Ca cũng không muốn tốn nước bọt với cái người đầu óc không dùng được này, quay người xích lại gần Tần Nhất hỏi.

Thôn dân trong quỷ thôn đủ giảo hoạt, còn biết thỏ khôn có ba hang, mấy cái cửa động trước mắt, cái nào cũng quanh co khúc khuỷu, không biết nên chọn cái nào mới đúng.

Tần Nhất cẩn thận quan sát, cạm bẫy cho dù tốt, nhưng chắc chắn sẽ có chỗ thiếu sót.

"Hoàng hậu...ưʍ...mạnh chút, lại mạnh một chút."

Giọng nam đứt quãng giả vờ ưỡn ẹo truyền tới, Tần Nhất nghe mà khóe miệng giật giật.

"Có đáp án rồi đó, không cần đứng đây chọn nữa." Tần Nhất nhún vai.

Thanh âm lớn như vậy, ám chỉ rõ ràng như vậy, như chỉ sợ người ta không biết ý.
Phượng Khuynh Ca là người từng trải, nghe thấy thanh âm này một chút thay đổi sắc mắt cũng không có. Tần Nhất trong khoảng thời gian này bị Vân Hoán làm hư không ít, hiện tại cũng không có cảm giác gì lạ.

Ngược lại, Cao Nghiên vẫn còn là thiếu nữ chưa trải sự đời, nghe thấy thanh âm xấu hổ đó cả khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, đôi mắt ngậm nước thẹn thùng thỉnh thoảng liếc trộm Tần Nhất.

Má ơi, chuyện này cũng ngượng quá đi mất thôi.

Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca không chút do dự đi thẳng đến con đường ở chính giữa, Cao Nghiên thấy thế vội vội vàng vàng đi theo.

Chương 621: Sơn động, Hoàng Hậu (3)