Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 600




Edit by Thanh tỷ

Chương 600: Công tử độc miệng online

Đám người Dương Trình lừa gạt ba người về chính là muốn họ trở thành công cụ, những ngày này, Sở Kiều Kiều quả thực là sống không bằng chết, mỗi ngày đều phải hầu hạ rất nhiều đàn ông.

Mặc dù cô ta rất thức thời, ngày trôi qua so với người khác cũng tốt hơn, thế nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.

Mà những chuyện cô ta phải trải qua đều là do Tần Nhất ban tặng, đều do tiện nhân này.

Mới đầu cô ta còn không biết thiếu niên như thần này chính là cô em gái Tần Nhất theo như lời Tần Hàn Vũ nói. Dù sao làm gì có người nào trong một đêm liền biến thành nam sinh. Đặc biệt là dáng người Tần Nhất rất tốt, coi như giấu giếm, buộc ngực, cũng không thể không ai nhìn ra.

Một mỹ nhân có lồi có lõm như vậy, làm thế nào cũng không có khả năng biến thành một thiếu niên có hầu kết được!


Thế nhưng sau đó có một lần, cô ta biết được Tần Nhất còn là dị năng giả hệ tinh thần, động não một chút liền hiểu, thiếu niên tên Tần Nhất hay em gái Tần Hàn Vũ đều là cùng một người.

Mà hiện tại cô ta rơi vào tình cảnh thê thảm như này, hoàn toàn đều là do tiện nhân Tần Nhất ban tặng.

Cô ta hàng đêm đều nguyền rủa Tần Nhất, hận không thể khiến cô chết quách đi, không nghĩ tới ông trời lại có thể nghe thấy lời thỉnh cầu của cô ta, đưa tiện nhân này đến trước mắt cô ta.

Nhìn thấy Sở Kiều Kiều, Tần Nhất cũng khá ngạc nhiên, nhưng càng nhiều hơn là sự chắc chắn, xem ra Tần Miễn nghe theo lời khuyên của cô, thanh tẩy lại căn cứ một lần nữa.

Tần Nhất đan chéo hai tay trước ngực, đối diện với ô ngôn uế ngữ của Sở Kiều Kiều, khuôn mặt tuấn tú rất bình tĩnh, mắt phượng không chút gợn sóng, giống như mọi thứ đều không lọt được vào mắt của cô, lòng của cô.


"Sở Kiều Kiều, tôi cũng không nghĩ tới, lâu ngày không gặp, miệng của cô vẫn thối như vậy."

"Có điều..." Mắt phượng bỗng nhiên lạnh lẽo, mặt mày như tranh vẽ nhiễm lên một tầng băng sương: "Có phải bây giờ cô nên nhìn lại tình cảnh của bản thân mình không, Sở gia Đại tiểu thư? Tôi nhớ không sai chứ? Nhưng mà nhà các người hẳn là đã bị căn cứ đuổi ra ngoài đi, giống như chó nhà có tang vậy. Đúng rồi, cha cô đâu, chẳng nhẽ đã vứt bỏ cô rồi? Thật là đáng thương nha."

Tần Nhất cười nhạt, nhìn rất ôn hòa, nói là đáng thương, nhưng mắt phượng càng thêm lạnh.

Nhưng cô cũng không nghĩ tới, bản thân tùy tiện nói vài câu, trên cơ bản đã đoán đúng toàn bộ.

Cha Sở đúng là đã vứt bỏ vợ và con gái.

"Mày...tiện nhân, con khốn, tao muốn gϊếŧ mày! Nếu không phải mày, làm sao tao lại biến thành bộ dạng này! Mày chẳng qua cũng chỉ là dựa vào dáng dấp đẹp mắt, câu dẫn Đế thiếu, đồ đê tiện dâʍ đãиɠ. Có trời biết, lúc không có ai mày dâʍ đãиɠ nằm dưới thân đàn ông rêи ɾỉ suиɠ sướиɠ như thế nào." Sở Kiều Kiều hai mắt đỏ bừng, miệng điên cuồng mắng Tần Nhất.


Tần Nhất chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Sở Kiều Kiều, khóe môi thể hiện sự giễu cợt: "Tôi như thế nào cô không biết được, nhưng cô như thế nào tôi lại biết đấy. Ầy, cô nhìn chính mình xem, dáng vẻ hiện tại cô người không giống người, quỷ không giống quỷ, quần áo thì xộc xệch nửa kín nửa hở, chậc chậc chậc, trước đó đã làm chuyện gì chắc cô so với tôi càng rõ ràng hơn đi."

"Ghen tỵ cứ việc nói thẳng, tôi có thể để cô ghen tị với tôi, miễn phí luôn. Có điều, dù cô có ghen tị đố kị như thế nào đi nữa, thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể là cái dáng vẻ hiện tại." Tần Nhất quay người trở lại sô pha ngồi xuống, đối với khiêu khích của Sở Kiều Kiều không để ý chút nào.

"Sở Kiều Kiều à Sở Kiều Kiều, cô tự cho rằng bản thân lớn lên giống Tần Kiều Kiều đến mấy phần, liền muốn đi câu dẫn Tần Hàn Vũ, kết quả người ta lại chướng mắt cô, cô thật đúng là quá ngu, không hiểu rõ tình huống đã cứ thế xông lên."
Tần Nhất không chút lưu tình xát muối vào vết thương của Sở Kiều Kiều. Thật ra, nếu đối phương là người khác, Tần Nhất cũng không định độc miệng như vậy, nhưng ai bảo đối phương lại là một người lớn lên giống Tần Kiều Kiều đây.

Không chỉ có dáng vẻ giống, ngay cả đầu óc cũng giống, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.

Chương 601: Nam thần khống, muội khống, tỷ khống, tổ hợp ba người

Trên thực tế, Công tử của chúng ta chính là ngạo kiều như vậy đó.

"Mày, mày..." Sở Kiều Kiều bị tức đến đỏ mặt tía tai, khuôn mặt vốn đã có chút dữ tợn nay càng khó coi hơn.

Cô ta cảm giác lòng mình quặn đau, giống như có trăm ngàn vạn con kiến đang gặm cắn ở phía trên. Tần Nhất, thật sự đã đâm trúng vết thương của cô ta.

Cô ta đúng là ngu, cái gì cũng không biết nhưng mỗi ngày đều như con ngốc mặt nóng dán mông lạnh, tự cho cái gì cũng đều nằm trong tính toán của bản thân, lại không biết Tần gia sớm đã nhìn thấu toàn bộ.
Thế nhưng, toàn bộ chuyện này đều phải trách Tần Nhất, nếu không phải cô, ít nhất cô ta sẽ không bị đuổi ra khỏi căn cứ, cũng sẽ không biến thành công cụ mua vui như bây giờ để sống sót.

Tần Nhất nhìn thấy hận ý trong mắt Sở Kiều Kiều liền biết cô ta hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình, chỉ một lòng muốn đẩy hết tất cả sai lầm lên trên người người khác.

Loại người như vậy luôn luôn cho rằng bản thân mình không sai, đều là người khác sai.

Dương Trình đứng một bên nghe mà kinh tâm động phách, căn cứ thành phố Z, Tần gia, Đế thiếu, càng nghe càng khó có thể tin, cái nào so với cái nào cũng càng giật mình sợ hãi hơn.

Dương Trình cũng đoán bối cảnh sau lưng thiếu niên này không tệ, nhưng không có nghĩ tới lại trâu bò như thế, vậy mà còn có quan hệ với Tần gia. Tần gia là ai, là Căn cứ trưởng căn cứ thành phố Z, thậm chí không hề kém cạnh căn cứ Kinh Đô.
Đế thiếu là ai, không ai không biết Căn cứ trưởng căn cứ Đế Đô - Vân Hoán, từ ông lão tám mươi tuổi cho tới đứa trẻ ba tuổi, rất nhiều người đều là fans hâm mộ của Vân Hoán. Cho dù vị Đế thiếu này tới vô ảnh đi vô tung, người thật sự gặp được anh rất ít.

Song, việc này cũng không ngăn cản được nhiệt tình của người khác đối với anh, đặc biệt là những nữ dị năng giả, mỗi ngày đều có không ít cô gái nằm mơ có thể gả cho Đế thiếu.

Nhưng bây giờ hắn ta nghe thấy cái gì, thiếu niên sạch sẽ khí chất thanh lãnh trước mắt này thế mà có quan hệ với Đế thiếu? Còn là loại quan hệ không muốn người khác biết kia?

Excuseme? Có phải phương thức mở mắt của hắn ta hôm nay không đúng không?

Dương Trình lập tức cảm giác cả người không thích hợp, nhưng ảo tưởng dâʍ đãиɠ trong đầu làm thế nào cũng không dừng lại được.
Nghe nói Đế thiếu nhiều năm như vậy vẫn luôn độc thân, nghe nói bên người Đế thiếu đến một người phụ nữ cũng không có, chỉ có một đám đàn ông. Nghe nói Đế thiếu có bệnh sợ phụ nữ, nhưng đối xử với đồng bọn tốt của mình thì cùng ăn cùng ở.

Dương Trình bỗng nhiên cảm giác cần cổ có chút lạnh, dường như hắn ta đã biết được một chuyện cực kỳ ghê gớm, bản thân sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?

Dương Trình bên này đang ảo tưởng không ngừng, Sở Kiều Kiều bên kia lại đau khổ kêu rên.

Tần Nhất không cùng cô ta so đo, không có nghĩa người khác cũng có thể nhịn. Nam thần khống Vương Ổn Ổn và muội khống Phượng Khuynh Ca, hai người đều nổi giận.

Đầu tiên là Vương Ổn Ổn cho Sở Kiều Kiều liên tiếp mấy cái tát, đừng nhìn Vương Ổn Ổn bề ngoài nhu nhu nhược nhược, thật sự hung ác lên cũng rất đáng sợ. Một bạt tai rơi xuống trực tiếp đánh ngu Sở Kiều Kiều, cũng làm cho gương mặt của cô ta trong nháy mắt sưng đỏ, khóe miệng tràn ra máu.
Phượng Khuynh Ca tuy không động thủ, nhưng trong mắt phượng vũ mị tràn đầy tàn nhẫn, ngón tay thon dài trắng mịn khẽ động, ngoài Tần Nhất ra cũng không ai chú ý tới.

Ngay cả Trạch Ninh cũng rất không vui, hắn có thể cảm nhận được ác ý của nhân loại này đối với Tiểu Thất. Tiểu Thất của hắn tốt như vậy, cô ta dựa vào cái gì mà bắt nạt Tiểu Thất cơ chứ.

Thiếu niên Zombie ngốc manh hoàn toàn không hiểu rõ tình huống trước mắt, nếu như Sở Kiều Kiều biết suy nghĩ của hắn, khẳng định khóc không ra nước mắt. Thiếu niên à, không phải cô ta bắt nạt Tần Nhất, mà là Tần Nhất đang bắt nạt cô ta.

Con ngươi màu đỏ của Trạch Ninh lóe ra ánh sáng lung linh, giống như có gì đó đang lưu động.

Tần Nhất có chút bất đắc dĩ, đối với sự bảo hộ của mấy người Vương Ổn Ổn vừa ấm lòng vừa bất đắc dĩ.