Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 588




Edit by Thanh tỷ

Chương 588: Bánh Trôi nhỏ

Bắt đầu từ giây phút này, từ tận đáy lòng Tần Nhất đã coi Trạch Ninh là em trai của mình.

Tay Tần Nhất xoa xoa đầu hắn rất dễ chịu, đây là cảm giác trước nay hắn chưa từng có, nhưng hắn rất thích.

"Đói bụng không?" Tần Nhất nghĩ Trạch Ninh hẳn là đói bụng, sức ăn của gia hỏa này cô vẫn còn nhớ.

"Đói." Hai mắt Trạch Ninh lóe sáng, hắn quả thật đói bụng, hơn nữa còn đói rất lâu rồi, nhưng lúc đó Tần Nhất còn đang ngủ, hắn không định đi quấy rầy cô.

"Cậu có thể ăn đồ chín không, hay vẫn muốn ăn sống?" Tần Nhất lôi kéo Trạch Ninh ngồi xuống, sau đó hỏi.

Trạch Ninh cũng biết nhân loại là ăn đồ chín, không giống với bọn hắn, nói thật, hắn rất có hứng thú với thực phẩm chín.

"Tôi muốn thử một lần." Trạch Ninh chớp chớp mắt mèo, con ngươi màu đỏ cực đẹp, đáng thương lại đáng yêu.


"Được, có thể, nhưng ăn không được thì không cần miễn cưỡng, ăn sống cũng không sao." Giọng nói của Tần Nhất dịu dàng, khiến Trạch Ninh cảm thấy ấm áp.

Tần Nhất từ không gian lấy ra một hộp sữa bò, tuy rằng cô vẫn không thích cái mùi vị này như cũ, thế nhưng cũng uống được một đoạn thời gian rồi, đã thành thói quen. Mà thói quen này là do người đàn ông kia ép buộc cô uống mà dưỡng thành.

Đầu mày cuối mắt Tần Nhất bỗng nhiên toát ra sự dịu dàng, nghĩ đến Vân Hoán, lòng cô liền mềm thành một mảnh.

Nói đến, đã lâu rồi cô không thấy anh, cũng không biết lần này cô và Ổn Ổn trốn ra căn cứ, anh có tức giận hay không.

"Tiểu Thất, cậu đang nghĩ tới ai?" Cảm giác của Trạch Ninh rất nhạy bén, hắn cảm nhận được Tiểu Thất đang nghĩ tới một người vô cùng quan trọng. Bởi vì người đó, cả người Tiểu Thất đều thay đổi.


"Tôi á, tôi đang nghĩ tới anh rể cậu, sau này cậu sẽ biết anh ấy."

Tần Nhất lại xoa xoa đầu Trạch Ninh, sau đó lấy ra một hộp sữa bò đưa cho hắn: "Thử đi, xem có thích uống không?"

Trạch Ninh nhận lấy uống một ngụm nhỏ, mùi sữa thơm nhàn nhạt, không hề khó uống. Hắn lại nhấp thêm một ngụm lớn, nhìn dáng vẻ ấy của Trạch Ninh, Tần Nhất liền biết là hắn thích.

"Uống từ từ, tôi đi nấu cơm."

Tần Nhất sắp xếp xong cho Trạch Ninh, sau đó đi tới phòng bếp, tâm tình khó được lúc tốt nên Tần Nhất chuẩn bị làm nhiều đồ ăn ngon một chút.

Đang nghĩ xem nên làm món gì thì tiếng gõ cửa vang lên, mắt phượng ngưng lại, đến vào lúc này, sẽ là ai?

Nghĩ nghĩ, Tần Nhất vẫn đi mở cửa.

Ngoài cửa, Hoàng Oanh dẫn theo một đứa bé trai có chút rụt rè đứng đợi.

Khi nhìn thấy Tần Nhất, ánh mắt Hoàng Oanh sáng lên, sau đó nở nụ cười.


Thời gian dài ăn không đủ no khiến cô ấy thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ, nhưng quần áo trên người chỉnh tề sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, cười lên như thế lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, vô cùng đáng yêu.

"Anh, anh đã đỡ hơn chưa?" Trong mắt Hoàng Oanh toát lên sự lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là cảm kích cùng sùng bái. Nếu không phải có Tần Nhất, có lẽ bọn họ đã không thể trở về.

Hoàng Oanh là cô gái nhỏ hiểu chuyện, cô biết Tần Nhất không có nghĩa vụ cứu bọn họ, thế nhưng thiếu niên ấy không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà tâm còn rất mềm, rất ấm áp, khiến cho người ta an tâm, lại nhịn không được muốn tới gần.

Cho nên vừa ngủ một giấc dậy, việc đầu tiên cô làm là tính toán thời gian, thấy không sai biệt lắm liền dẫn em trai tới cảm ơn Tần Nhất.

"Bánh Trôi nhỏ, đây là ân nhân cứu mạng chị, em nói lời cảm ơn anh ấy với chị nhé. Hộp sữa vừa nãy em uống cũng là anh ấy cho đó." Hoàng Oanh lôi kéo tay em trai mình, dịu dàng nói.
Bánh Trôi nhỏ nhìn qua không quá bốn năm tuổi, dáng vẻ cũng vừa gầy vừa nhỏ, xanh xao vàng vọt, nhưng đôi mắt to sáng ngời rất có thần. Tuy có chút rụt rè, nhưng nhìn là một đứa bé ngoan.

Nghe thấy chị gái nhắc tới sữa bò, cậu bé nhịn không được liếm liếm đầu lưỡi, sau đó nãi thanh nãi khí nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh trai lớn đã cứu chị em, cũng cảm ơn sữa bò của anh trai lớn ạ."

Chương 589: Muốn đi theo anh

Một hộp sữa bò ở trong mắt Tần Nhất có lẽ không đáng là gì, nhưng ở trong mắt Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ thì lại là thứ quý giá không thể quý giá hơn.

"Không có gì." Tần Nhất nhàn nhạt đáp, thế nhưng Bánh Trôi nhỏ lại không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy người anh trai này rất dịu dàng.

"Vào đi, cùng nhau ăn cơm." Tần Nhất mời Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ vào nhà.
Nói thật, kỳ thực chính cô cũng không biết tại sao lại đối tốt với Hoàng Oanh như vậy. Cô thật sự không thể nói bản thân mình là người tốt, có lẽ ánh mắt của cô gái nhỏ này quá giống với cô của đời trước.

Nhút nhát rụt rè lại nhu nhược, nhưng cô gái nhỏ này lại nhìn rõ mọi chuyện hơn cô, biết ai đối tốt với mình, ai không phải thật lòng quan tâm.

Còn cô của đời trước, lại có mắt như mù, nhìn không rõ ai thật lòng ai giả dối.

Hoàng Oanh ngượng ngùng cười một tiếng, lập tức đi theo Tần Nhất vào trong. Nói thật, cô ấy đúng là nhớ nhung thức ăn Tần Nhất làm. Cả đời cô ấy đều chưa từng ăn qua thức ăn nào ngon như vậy.

Bánh Trôi nhỏ nhìn rất có gia giáo, vào nhà cũng không có nhìn loạn bốn phía, mà ngoan ngoãn đi theo đằng sau Hoàng Oanh, khuôn mặt nhỏ cười tít mắt.
Tần Nhất dẫn hai người đến phòng khách, Trạch Ninh đang ôm hộp sữa bò uống, thấy có người đến, con ngươi màu đỏ đảo vòng, xem ra rất là hiếu kì với Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ.

"Đây là em trai tôi Trạch Ninh, đây là Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ." Tần Nhất giới thiệu hai bên cho nhau.

Trạch Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng lên tiếng chào.

Hoàng Oanh cũng thế, nhưng cô mạnh dạn đánh giá Trạch Ninh thêm vài lần, cảm thấy thiếu niên này lớn lên thật đẹp mắt. Tần Nhất cũng rất đẹp, nhưng hai người là hai kiểu đẹp khác nhau.

Tần Nhất còn muốn đi nấu cơm, cho nên đã để lại cho ba bạn nhỏ rất nhiều đồ ăn vặt, sau đó trở lại phòng bếp.

Ba bạn nhỏ đều rất hiểu chuyện, không ồn ào một chút nào, cho nên Tần Nhất rất yên tâm để ba tiểu gia hỏa ở chung với nhau.
Chờ sau khi Phượng Khuynh Ca và Vương Ổn Ổn tỉnh ngủ liền phát hiện trong phòng khách có nhiều thêm ba con tiểu Hamster, một người ôm một đống đồ ăn vặt đang gặm, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chơi cực kỳ vui.

Không đợi các cô trêu chọc vài câu, Tần Nhất đã bưng đĩa đồ ăn cuối cùng đặt xuống bàn, đi ra gọi: "Ăn cơm thôi."

Ba người Trạch Ninh nghe thấy vậy lập tức đặt đồ trên tay xuống, sau đó đáng thương đi theo đằng sau Tần Nhất, một bước cũng không rời.

Phượng Khuynh Ca và Vương Ổn Ổn nhìn mà buồn cười không thôi.

Hôm nay Tần Nhất làm rất nhiều món ăn ngon, thịt xào nước sốt đậu ngọt, thịt luộc thái lát, các loại rau ăn kèm..., một đoàn người ăn đến bụng căng tròn

Điều khiến Tần Nhất vui mừng chính là Trạch Ninh có thể tiếp nhận đồ ăn chín, hơn nữa ăn so với ai cũng đều hăng hái hơn. Tần Nhất làm rất nhiều, nhưng hơn phân nửa đều vào bụng của hắn, là dạ dày vương danh xứng với thực.
Bánh Trôi nhỏ chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy, cậu bé sống cùng chị gái, mỗi ngày đều chỉ có gặm bánh bao, cháo xem như là thức ăn cải thiện khác.

Lúc này sau khi ăn xong, đôi mắt to của Bánh Trôi nhỏ quay tròn, sau đó rục rịch nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt Tần Nhất, cánh tay nhỏ duỗi ra níu góc áo Tần Nhất, giọng nói trẻ con ngây thơ vang lên.

"Anh trai lớn, anh trai lớn, cho Bánh Trôi nhỏ và chị gái đi theo anh nhé, Bánh Trôi nhỏ sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đợi sau khi Bánh Trôi nhỏ lớn lên, cũng sẽ bảo vệ anh."

Đừng chỉ nhìn dáng vẻ nho nhỏ của Bánh Trôi nhỏ, tuy cậu bé có chút rụt rè, nhưng so với ai cũng thông minh hơn, tận thế càng khiến cho bé trưởng thành nhanh chóng.

Đi theo Tần Nhất, cậu bé biết mình và chị gái không chỉ không lo ăn không lo mặc, mà còn có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Trong lòng Hoàng Oanh căng thẳng, sợ Tần Nhất tức giận, vội vàng quát em trai nhà mình: "Bánh Trôi nhỏ, đừng nói lung tung."