Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 528




Edit by Thanh tỷ

Chương 528: Chúng ta còn có nhau

Lần từ biệt này, cũng không biết lúc nào bọn họ mới có thể gặp lại. Có lẽ, phải đợi đến ngày ông xuống Địa ngục. Đứa nhỏ này đã bị ông làm hại thương tích đầy mình, thật may mới có cơ hội để cô trở lại nhìn ông một cái.

Tần Nhất liếc nhìn hai bên tóc mai đã bạc trắng của Tần Miễn: "Bảo trọng."

Thành phố Z, cô hẳn là sẽ không trở lại nữa.

"Nhất Nhất, nếu như Vân Hoán đối xử với em không tốt, em nói với anh, anh nhất định lập tức đến căn cứ Đế Đô, hung hăng đánh cho anh ta một trận." Hốc mắt Tần Hàn Mạt ửng đỏ, anh ta thực sự không nỡ xa em gái.

Nhưng cũng may, anh ta có thể đến thăm Tần Nhất.

"Được rồi được rồi, nhìn em kia, không có tiền đồ gì cả." Tần Hàn Vũ nhìn lướt qua em trai nhà mình.


Tần Hàn Mạt hừ lạnh, cuối cùng cũng không có tranh luận tay đôi với anh trai vô lương nhà mình, chỉ hướng Tần Hàn Vũ làm cái mặt quỷ. Cũng không biết là ai đêm qua cứ lôi kéo anh ta uống rượu, còn khóc lóc không ngừng.

"Nam thần, nam thần nhớ phải trở về thăm bọn em nhiều chút nha." Cô gái nhỏ Đặng Bảo Bình có chút không nỡ, miệng nhỏ hồng hồng cong lên.

"Đúng vậy đúng vậy, Công tử, chỗ này chính là nhà của cậu, về sau cũng đừng quên trở lại thăm những lão già chúng tôi một chút." Lão nhân đồng sinh cộng tử cười nói, nhưng dưới đáy mắt toàn bộ đều là ý không nỡ bỏ.

Trải qua trận này, Tần Nhất triệt để trở thành người được căn cứ thành phố Z hoan nghênh nhất.

"Được rồi, mọi người không cần tiễn, cũng không phải sinh ly tử biệt, có thời gian tôi sẽ trở lại." Tần Nhất cười yếu ớt, cô chỉ mặc một bộ đồ thể thao dễ hoạt động, nhưng nhìn vẫn đẹp trai bức người.


Cho dù không nỡ thế nào, Tần Nhất và Vân Hoán cuối cùng vẫn rời đi.

Vân Hoán lái xe, Tần Nhất ngồi ở ghế bên cạnh, chiếc xe màu đen không quá nổi bật chậm rãi lăn bánh, thẳng tiến về nhà của bọn họ.

Trong xe, Vân Hoán đưa một hộp sữa bò cho Tần Nhất: "Em vẫn mềm lòng?"

Tần Nhất nhận lấy, uống mấy ngụm: "Có lẽ vậy, chuyện năm đó cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ, nhưng em vẫn không thể tha thứ cho bọn họ. Cứ như vậy đi, coi như là con gái ra ngoài du lịch, dù sao cũng không làm được cả đời không qua lại với nhau, nhưng có thể tùy duyên."

Đối với Tần gia, Tần Nhất đã làm đủ tốt, sẽ không tha thứ, nhưng tùy duyên vẫn là có thể. Nếu có một ngày, bọn họ ở bên ngoài gặp được nhau, Tần Nhất vẫn sẽ chào hỏi với bọn họ, thậm chí cùng nhau ăn một bữa cơm.


"Em vui là được, mặc kệ như thế nào, anh đều sẽ ở bên cạnh em." Hứa hẹn anh cho tiểu gia hỏa, mãi mãi sẽ không thay đổi.

Mắt phượng Tần Nhất hơi cong, bàn tay nhỏ phủ lên trên bàn tay to của Vân Hoán, mềm mại mịn màng, giống như mỡ đông. Giọng nói trong trẻo mà đối với Vân Hoán nó dễ nghe như là âm thanh của tự nhiên vang lên: "Ừm, em cũng vậy, sẽ luôn ở cạnh anh, chúng ta còn có nhau."

Hai người nhìn nhau cười, nhu tình tràn ngập.

***

Trong căn cứ, Tần Miễn kéo lấy thân thể mỏi mệt trở lại Tần gia, cho dù ông không tỏ vẻ gì, nhưng hai anh em Tần Hàn Vũ theo ở phía sau vẫn thấy được ảm đạm cùng mất mát trong mắt ông.

Bọn họ không biết nên an ủi cha mình thế nào.

Nhưng chuyện của Tần Nhất, quả thật là lỗi của bọn họ, tổn thương hoang đường lúc trước, bây giờ cũng không đền bù được.
"Anh Miễn, mọi người trở về rồi." Cửa mở, Tôn Chỉ Lan đi tới, nhảy nhảy nhót nhót, xem ra tâm tình rất tốt.

Ba cha con Tần Miễn cảm thấy rất kinh ngạc, Tôn Chỉ Lan rất dính Tần Nhất, ngay cả ban đêm cũng hận không thể ngủ chung một giường với Tần Nhất.

Lần này Tần Nhất rời đi, bọn họ vốn cho rằng bà sẽ khóc nháo một trận lớn, ai biết hiện tại lại cực kỳ bình thường.

Tâm tư Tần Miễn khẽ động, lập tức đoán được: "Nói đi, Nhất Nhất lại cho em bao nhiêu đồ ăn ngon?"

Trong mắt Tần Miễn là sự bất đắc dĩ, người vợ này của ông, lúc trước hoàn toàn nhìn không ra, bà là người đoan trang đại khí, nhưng bây giờ lại càng thích dở tính tình trẻ con, còn đặc biệt thích ăn, không có chuyện gì là một đống đồ ăn vặt không giải quyết được, có chính là hai đống.
Chương 529: Quỷ Kiến Sầu, Nguyệt Kiến Sơn (1)

Khẳng định Nhất Nhất đã cho không ít đồ ăn vặt, nếu không sao bà có thể an tĩnh như vậy.

Đôi mắt đẹp của Tôn Chỉ Lan đảo vòng, có chút tính khí trẻ con: "Không có, cái gì cũng không có."

Nói xong, hai tay liền giấu cái túi ra sau lưng, nhìn thế nào cũng thấy giấu đầu lòi đuôi.

"Bên trong có gì?" Tần Miễn có chút đau đầu, có cô vợ mà cứ giống như nuôi con gái, thật là một lời khó nói hết.

Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt hướng Tôn Chỉ Lan nháy mắt ra hiệu, mẹ của bọn họ thật là quá đáng yêu đi.

"Nhanh lên, bằng không tối nay không cho em ăn kẹo." Kẹo là thứ Tôn Chỉ Lan thích nhất, lấy cái này dọa bà, bà nhất định sẽ thỏa hiệp.

Quả nhiên, Tần Miễn vừa nói xong, trên khuôn mặt xinh đẹp được bảo dưỡng tốt của Tôn Chỉ Lan có chút do dự, qua một lúc mới hừ hừ mấy tiếng, ném túi lại cho Tần Miễn.
Đôi mắt đẹp mở thật to: "Anh Miễn, anh là đồ xấu xa."

Nói xong, Tôn Chỉ Lan bịch bịch chạy trở về phòng, không để ý tới Tần Miễn.

Tần Miễn có chút đau đầu day day trán, ông chỉ là muốn nhìn xem Tần Nhất để lại cho bà cái gì thôi mà. Nếu là kẹo, nhất định không thể cho bà ăn nhiều, ai ngờ lại giận dỗi rồi.

Cái túi Tôn Chỉ Lan để lại chính là một cái túi bậc trung, sau khi Tần Miễn mở ra, trong nháy mắt ngây dại.

"Cha, sao vậy, Bảo Bảo cho mẹ cái gì thế, sẽ không phải tất cả đều là kẹo chứ." Tần Hàn Vũ cười đi tới, sau đó dừng lại.

Trong túi là tinh hạch đủ mọi màu sắc, to to nhỏ nhỏ, rất nhiều. Hơn nữa đều là tinh hạch cao cấp, bên trong còn có một bình chất lỏng màu xanh lục nhỏ cùng một phong thư.

Tần Miễn trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở thư ra.
"Sao vậy, Nhất Nhất viết gì thế ạ?" Tần Hàn Mạt hỏi.

Tại sao nhìn cha kích động như vậy, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy?

Tần Miễn cười khẽ, mệt mỏi giữa hai đầu lông mày lập tức biến mất không thấy: "A Mạt, mặt của con có thể khôi phục như trước."

Mắt phượng của Tần Hàn Mạt mở to kinh ngạc, sau đó khóe miệng lập tức nở rộ.

***

Tần Nhất và Vân Hoán bên kia một đường đi thẳng đến căn cứ Đế Đô, trên đường cũng không hay dừng lại.

Sau năm ngày đi đường, rốt cuộc bọn họ cũng sắp đến nơi.

Chỉ là, nhìn dãy núi hoang vu đến không thể hoang vu hơn ở trước mắt, đôi mày thanh tú của Tần Nhất hơi nhướn lên: "Anh đừng nói với em, căn cứ của anh ở ngay tại Nguyệt Kiến Sơn này?"

Nguyệt Kiến Sơn, địa phương nguyệt thần lãng quên, hoang vu đến một tia nhân khí cũng đều không có. Nghe đồn cả cỏ dại cũng không thể mọc, hoàn toàn không có sức sống, đất đai cằn cỗi, ngay cả dễ sống nhất như cây xương rồng cảnh cũng sống không nổi.
Chỗ như vậy, tuyệt đối không thích hợp cho người ở lại.

Vân Hoán dường như rất thích nhìn dáng vẻ giật mình ngạc nhiên của Tần Nhất, thân mật nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, thần thần bí bí nói: "Lát nữa em sẽ biết."

Tần Nhất trực tiếp cho Vân Hoán một cái liếc mắt.

Nhưng vẫn đi theo Vân Hoán tiến vào, bọn họ càng đi càng sâu, nói như thế nào nhỉ, phóng tầm mắt nhìn, khắp nơi đều là màu vàng đơn điệu.

Quả nhiên không hổ là Nguyệt Kiến Sơn được xưng là Quỷ Kiến Sầu.

Tần Nhất cũng không biết cùng Vân Hoán đi được bao lâu, thời gian dần trôi qua, cô phát hiện cảnh sắc trước mắt thay đổi, đất đai màu vàng bắt đầu xuất hiện vết màu xanh lá.

Sau đó, Tần Nhất liền trông thấy một mảng rừng rậm lớn, thật là rừng rậm, xanh mơn mởn, rất xinh đẹp cũng rất rộng lớn.
Thị lực Tần Nhất rất tốt, còn cách xa như vậy, nhưng cô có thể nhìn thấy nóc nhà thấp thoáng nơi xa.

"Kia là căn cứ sao?" Tần Nhất nhìn về phía Vân Hoán.

Vân Hoán xoa xoa đầu Tần Nhất, trong thanh âm là vui vẻ không thể che giấu: "Ừ, vượt qua rừng rậm này là đến."

"Sao anh tìm được nơi này?" Tần Nhất đột nhiên có chút tò mò, khó trách cho dù là đời trước hay đời này, căn cứ Đế Đô giống như Vân Hoán, đều rất bí mật, là một ẩn số.