[ Đoạn ngắn một ]: Trong lòng Mễ Kiều có chút buồn bực nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoại trừ những hộp đèn quảng cáo sáng nhấp nháy đứng sừng sững ven đường đập vào mắt cô, cơ hồ nhìn không thấy cảnh sắc gì sáng lạn.
"Hai năm rồi, không có gì thay đổi."
Mễ Kiều nhàn nhạt nói ra cảm thụ của mình đối với thành phố J. Nhưng mà, người nói vô tình, người nghe cố ý.
"Đợi không được em, anh làm sao dám thay đổi."
[ Đoạn ngắn hai ]: Căn phòng này, không, căn phòng trong ngôi nhà này, đây là phòng ngủ, rõ ràng Trầm Nghê Trần cố ý vì cô mà thiết kế để giữ chân cô!
Có chút vô lực, hít sâu một hơi, Mễ Kiều tự nói với mình, cái này là cạm bẫy ma quỷ, chỉ tự nhủ lòng đây là ảo giác!
cô kéo vali quay người đi về hướng tủ quần áo, kéo ra, lại vì vậy mà giật mình!
Từng bộ từng bộ quân trang lục quân chỉnh tề, uy phong lẫm liệt treo ở bên trong, áo sơ mi được ủi thẳng tắp.
Nhắm mắt lại, thở ra một hơi, đóng cửa lại, mở ngăn bên cạnh.
Bên trong tất cả đều là thường phục của Trầm Nghê Trần, từng chiếc từng chiếc treo chỉnh tề, áo khoác ngoài, áo khoác, áo gió, áo da, thậm chí, trong một ngăn kéo nhỏ còn có đồ lót cùng bít tất.
"Rầm ~!"
Mễ Kiều đóng lại tủ quần áo, xoay người lại, có chút gian nan hít sâu.
[ Đoạn ngắn ba ]: Trầm Nghê Trần hướng về phía Mễ Kiều tà mị cười cười, lập tức trong ánh mắt kinh ngạc của cô, lấy áo cưới trong tay cô đưa cho nhân viên, cứ như vậy trước mặt mọi người, quỳ gối, giống như làm ảo thuật, nắm trong tay một hộp nhỏ, mở ra, thâm tình chân thành nhìn Mễ Kiều.
"Honey, gả cho anh, được không?"
yêu khí tràn ngập ngữ điệu, như là rượu nho Niu Di-lơn tươi mới nhất, làm hồng đôi má Mễ Kiều, say tâm trí của cô. cô cứ như vậy đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, mặc cho Trầm Nghê Trần đeo vào ngón tay cô một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn xinh đẹp tinh xảo màu bạc, rất là trắng trong thuần khiết, không có tạp chất, chỉ có một viên đá nhỏ sáng lấp lánh, lịch sự tao nhã mà ôn nhu.
Mễ Kiều như lọt vào trong sương mù nhìn ngón áp út, chậm rãi, chậm rãi, bị chiếc nhẫn bao lấy, vừa mới qua đốt ngón tay thứ hai, chiếc nhẫn rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, không thể tiến vào.
Mễ Kiều nhíu đôi chân mày, rốt cục hiện thực có chút trì hoãn.
Mà người con trai trước mặt nửa quỳ cũng đanh quýnh lên.
"nhỏ hơn."
anh tự mình nói xong, lập tức nhìn thấy dòng nước trong suốt chẩy ra từ trong mắt Mễ Kiều, tức vẻ mặt hưng phấn.
"Ha ha, thử cầu hôn cảm giác một chút mà thôi, cái này vốn cũng không phải là chiếc nhẫn muốn tặng cho em."
[ Đoạn ngắn bốn ]:
"Trầm Nghê Trần, là anh làm?!"
Người đàn ông đưa lưng về phía ánh sáng, dáng người bỗng nhiên được nâng cao hơn. hắn có chút suy nghĩ, tiếp theo xinh đẹp cười cười.
"Kiều kiều, chỉ số thông minh của em giảm một bậc rồi. Còn tưởng rằng, em sớm đã nghĩ tới chứ."
"anh?! Vì cái gì anh lại đối với em như vậy!"
Trầm Nghê Trần thu lại nụ cười, sâu sắc nhìn con Sư Tử Cái đang tức sùi bọt mép, trong mắt gợn sóng nhưng đầy thâm ý đen tối.
không tại sao, chỉ là muốn giữ em lại, không muốn lại để em trốn mất!
anh đã nhiều lần ra nước ngoài để tìm cô, cũng gặp rất nhiều khó khăn cùng trở ngại. anh muốn giữ côlại đây, giữ cô bên anh từng giây từng phút!
anh sẽ không để như trước đây. Hai năm rồi, tuổi trẻ của anh cũng không còn mấy, vẻ đẹp của cô cũng mất dần theo thời gian. anh không muốn bọn họ lại xa cách nữa!
[ Đoạn ngắn năm ]:
Trong xe, gương mặt Mễ Kiều nhiễm lên một tầng đỏ hồng, cô thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm vào Trầm Nghê Trần, cặp môi đỏ mọng bị anh ôn nhu chà đạp qua đi, lại như cũ sưng đỏ. Nhưng ôn nhu chà đạp, cũng là một loại độc dược gây nghiện.
Vừa muốn nổi giận, Trầm Nghê Trần chợt phát hiện chung quanh xe đông nghịt người.
"Ah! Shin E!" [Shin E, Hạ Ân, nghệ danh tiếng anh của Mễ Kiều. ]
Ngoài xe, một cái thiếu nữ là Fans hâm mộ, ôm hoa tươi kinh ngạc kêu lớn lên!
"Tôi biết ngay mà, Shin E yêu thích con trai Trung Quốc đấy!"
Những âm thanh kêu lớn sợ hãi qua đi, vô số đèn flash lóe lên. Bởi vì cửa sổ xe của Trầm Nghê Trần đều dán giấy bóng mờ, vì để quay chụp có hiệu quả, thậm chí có phóng viên trực tiếp nhào tới trước kính chắn gió ô tô.
Mễ Kiều tranh thủ thời gian cầm xắc tay che mặt của mình, cô không muốn bởi vì loại chuyện này mà lên trang nhất mấy tờ báo giải trí bát!
Cắn môi trừng mắt nhìn Trầm Nghê Trần, hận không thể phanh thây xé xác anh.
"Trầm Nghê Trần!"
Trầm Nghê Trần cười một tiếng, anh không có quá nhiều cố kỵ, cứ như vậy thoải mái để cho truyền thông cùng Fans hâm mộ tùy tiện quay chụp một hồi.
cô, rốt cục lại mở miệng gọi tên của anh rồi, không phải sao?