(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 387




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan đáp xuống bờ hồ, Dung Chiêu trực tiếp tiến lên ôm nàng vào trong ngực.


Giang Vong Ưu đuổi theo, nhìn thấy Dung Chiêu, lời vừa định nói dừng ở bên môi.


Này... này này...


Nàng cho rằng ca ca nàng đã đủ đẹp trai, vo với vị công tử này thì ca ca đều là con cóc, con cóc.


Công tử thật xinh đẹp...


Công tử xinh đẹp như vậy nên cung kính, không nhiễm hạt bụi nhỏ, không dám khinh nhờn.


Rất thích vị công tử này!


Vu Hoan quét mắt đến Giang Vong Ưu, nói với Dung Chiêu: "Chàng về không gian hấp thu sức mạnh của thần tinh trước đi."


Nam nhân của ông, một mình ông ngắm là đủ rồi!


DUng Chiêu cũng cần thiết phải khôi phục thực lực đỉnh cao, nhưng tình huống hiện tại, một mình Vu Hoan có thể được không?


"Không sao đâu, một mình ta có thể... bảo đảm không giết người lung tung..."


Dung Chiêu rõ ràng không tin, Vu Hoan cũng lười nói nhảm với hắn, cưỡng chế thu hắn vào.


"Í, công tử đâu?" Giang Vong Ưu đang ngắm vui vẻ, Dung Chiêu đột nhiên biến mát, nàng ta lập tức hoàn hồn.


"Ngươi đi theo ta làm gì?" Đương nhiên Vu Hoan không nói Dung Chiêu đi dâu.


Lòng Giang Vong Ưu cũng lớn, Vu Hoan vừa chuyển đề tài, nàng ta lập tức vứt Dung Chiêu ra sau đầu.


"Vấn đề vừa rồi của ta ngươi còn chưa có trả lời ta đâu, ngươi xách ta lên tới rồi lại ném ta xuống làm gì?"


"Nhận sai người."


"Nhận sai..." Giang Vong Ưu sửng sốt, chợt bốc hỏa: "Nhận sai người thì ngươi ném ta xuống?"


"Nếu không?" Còn mời ngươi ăn cơm à!


"Đương nhiên phải cứu ta lên chứ sao, ngươi nhìn một tiểu cô nương như ta giãy giụa ở trong nước lạnh băng, sao ngươi còn tàn nhẫn đến độ ném ta xuống?"


"Tàn nhẫn quen rồi." Nàng cũng không quen biết, không tàn nhẫn mới có quỷ.


Giang Vong Ưu nghẹn lại, nhìn chằm chằm Vu Hoan vài giây, chần chờ mở miệng: "Ngươi có phải có bệnh hay không?"


Khóe miệng Vu Hoan cong lên: "Đúng vậy, ta có bệnh đó, nhìn thấy tiểu cô nương giống ngươi, ta liền muốn giết, lột da rút gân..."


"Ngươi gạt người!" Giang Vong Ưu cắt ngang lời nói của Vu Hoan.


Vu Hoan lập tức nghi hoặc, nàng gạt người ở đâu? Nói không đủ khát máu sao?


"Ngươi không có lộ ra sát khí."


Sát... sát khí?


Tiểu cô nương này còn biết chơi vậy à?


Được thôi, thỏa mãn nàng ta một chút!


Khí thể cả người Vu Hoan nổi lên, chờ Giang Vong Ưu sợ tới mức kinh hoảng trốn chạy.


Ai biết nàng đợi một lát, Giang Vong Ưu còn nhìn chằm chằm nàng...


Vu Hoan: "..."


"Ngươi căn bản không muốn giết ta." Giang Vong Ưu có chút đắc ý nói.


Tuy trên người nàng có sát khí rất đậm, nhưng không cố tình nhằm vào nàng ta.


Vu Hoan: "..."


Không thèm chơi với vị muội muội này.


Vu Hoan thu liễm khí thế, xoay người rời đi.


"Aiz, ngươi đừng đi mà!" Giang Vong Ưu nhắm mắt theo đuôi đuổi theo: "Ngươi không phải người của Thanh Vũ Thành đúng không? Ngươi đến Thanh Vũ Thành làm gì? Vừa rồi ngươi nhận nhầm ta thành ai? Là người ngươi muốn tìm sao?"


Giang Vong Ưu bùm bùm nhảy ra một đống câu hỏi.


Vu Hoan: "..."


Loại chuyện quen thuộc này, nàng thật sự không biết có nên chém hay không chém!


Quá ồn ào, có lẽ chém không phải do nàng sai...


Vu Hoan duỗi tay muốn lấy Thiên Khuyết Kiếm, tay vừa mới giơ ra, Giang Vong Ưu liền đụng phải, ôm chặt cánh tay nàng.


Vu Hoan đang muốn hất nàng ta ra, lại phát hiện cả người nàng ta đều đang nhẹ run rẩy.


Khuôn mặt dán vào cánh tay nàng trắng bệch, ánh mắt dừng ở phía trước nàng.


Vu Hoan theo xem, bên kia không biết từ khi nào đứng mấy thanh niên có dáng vẻ lưu manh, không có ý tốt nhìn chằm chằm Giang Vong Ưu.


Vu Hoan nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ rút tay về: "Mấy tên nhãi ranh thôi đã dọa ngươi thành dáng vẻ này, hay cho ngươi là muội muội của vực chủ, mất sạch mặt mũi."


Giang Vong Ưu cũng cảm thấy bản thân mất mặt, nhưng mà mấy người này...


Nàng lại lần nữa nắm lấy cánh tay Vu Hoan, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi có thể ở đây chờ ta một chút không?"


Vu Hoan liếc xéo Giang Vong Ưu, đôi mắt Giang Vong Ưu tràn ngập hơi nước lấp lánh, khẩn cầu nhìn Vu Hoan.


Sau một lúc lâu, Vu Hoan mới hơi hơi gật đầu.


Giang Vong Ưu từ từ buông Vu Hoan ra, nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn quanh bốn phía, mới chậm rãi đi đến mấy thanh niên kia.


"Giang đại tiểu thư, cọ tới cọ lui, chẳng lẽ không muốn cứu muội muội ngươi? Có đem đồ theo không?"


Nói chuyện là một thanh niên có tuổi hơi lớn nhất trong đám người, mỏ chuột tai khỉ lộ ra tia tham lam và ép buộc.


Giang Vong Ưu cắn răng, lấy ra một hộp đưa qua, khi thanh niên kia chuẩn bị nhận lấy thì đột nhiên hộp bị rụt trở về: "Khi nào thì ngươi đưa thuốc giải cho ta?"


Thanh niên duỗi tay cướp cái hộp qua: "Giang đại tiểu thư chờ xem, đến giờ sẽ tự nhiên đưa thuốc giải cho ngươi."


"Xoẹt!"


"Loảng xoảng!"


Hộp bị rơi trên mặt đất, mấy cái linh thạch trong hộp lăn ra ngoài, mà từng cái đều có linh khí.


Thanh niên trơ mắt nhìn, lại không có động tác gì, người phía sau tựa như cũng bị dọa đến.


Vu Hoan đá một chân đến bụng thanh niên kia, kéo theo đám người phía sau đều té lộn nhào trên mặt đất.


Thanh niên ăn đâu, nhe răng trợn mắt bò dậy, trong mắt đầy dữ tợn: "Giang Vong Ưu, ngươi hay lắm! Cũng dám đánh người, nếu ngươi dám động ta một chút nào, thì muội muội xui xẻo kia của ngươi cũng đừng hòng sống."


Người phía sau bị dọa cũng theo thứ tự bò dậy, hung thần ác sát trừng Giang Vong Ưu.


Giang Vong Ưu căn bản không dự đoán được Vu Hoan đột nhiên lại động thủ, bây giờ còn đang ngây người, nghe thấy thanh niên rống giận, nàng ta mới hoàn hồn.


"Không... không phải..." Giang Vong Ưu xua tay.


"Không phải cái gì?" Thanh niên hừ lạnh: "Ngươi về chuẩn bị quan tài cho muội muội ngươi đi!"


"Xoẹt!" Thiên Khuyết Kiếm rơi xuống, bên chân thanh niên nhiều thêm một khe rãnh.


"Nói nhảm thêm một câu nào nữa thì giết chết ngươi." Vu Hoan lạnh lùng nói một câu.


"..." Thanh niên bị khí thế trên người Vu Hoan kinh sợ, sợ đến mức một chữ cũng không nói nên lời.


Nữ nhân này từ đâu chui ra?


Tiện nhân Giang Vong Ưu này cũng dám gọi người...


"Cô nương, bọn họ... aiyo..." Giang Vong Ưu không biết nên nói như thế nào, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể nôn nóng.


Vu Hoan đến gần thanh niên, ngón tay trắng nõn đưa đến bên hông thanh niên, thanh niên không dám thở mạnh, động tác của Vu Hoan ở trong mắt hắn như bị thả chậm vô số lần...


Đầu ngón tay Vu Hoan cong lên, một cây trâm cài tiểu xảo từ bên hông thanh niên bay ra, dừng ở trong tay nàng.


"Thứ này... ở đâu ra?" Giọng của Vu Hoan kiều mềm, chậm rãi.


Ánh mắt thanh niên rơi xuống cây trâm cài, ánh mắt đột nhiên run lên, tuy sợ khí thế của nữ tử trước mặt này, nhưng trong lòng lại tính toán 7749 kế rất nhanh.


Hiển nhiên lần tính kế nho nhỏ này của hắn chắc chắn thất bại.


Khi hắn còn đang suy tư, Vu Hoan đã mất đi kiên nhẫn, Thiên Khuyết Kiếm giơ lên, dừng ở người bên cạnh hắn.


"Phụt!"


Âm thanh của Thiên Khuyết Kiếm thâm nhập vào trong cơ thể, đâm vào da thịt.


Thanh niên trợn to mắt.


"Ta không giống nàng ta, người uy hiếp ta, đều không thể sống được lâu."


Từng chữ âm u đập vào trong tai thanh niên, rõ ràng là ban ngày nắng ấm mà hắn lại cảm thấy bản thân đang ở trong hầm băng.


"Này này... đây là của một đứa bé." Thanh niên nhắm mắt lại, hét lớn một câu.