(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 340




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Khi Dung Chiêu luôn mãi yêu cầu, Vu Hoan không thể không thề, bản thân tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không muốn người khác biết, cấm thuật bị trả giá đắt gì đó.


Sau đó, Dung Chiêu liền rời đi.


Đúng, không sai, khi Vu Hoan ngủ một giấc tỉnh lại, Dung Chiêu đã không thấy bóng dáng tăm hơi.


Thú nhỏ nhảy nhảy trên mặt đất viết một loạt chữ.


Vu Hoan phân biệt hồi lâu mới miễn cưỡng hiểu những chữ đó.


Dung Chiêu nói hắn rất nhanh sẽ quay lại, bảo nàng đừng chạy loạn, cũng đừng giết người lung tung.


Nếu không khi hắn về, hắn sẽ thu thập nàng.


Ừ... thú nhỏ viết chính là ý đó.


Quả thật là phản!


Còn muốn thu thập nàng, cho rằng yêu yêu đương đương thì nàng sẽ thủ hạ lưu tình? Không có cửa đâu!


Vu Hoan thử liên lạc với Dung Chiêu trong lòng, nhưng cũng không có bất cứ phản ứng gì, hắn che chăn liên hệ giữa bọn họ.


Vu Hoan cạn lời.


Cứ thế mà đi rồi?


Mẹ nó!


Tốt xấu gì hiện tại bọn họ cũng coi như đang yêu đương đúng không?


Vậy mà yên tâm ném một mình nàng ở vùng hoang vu dã ngoại!


Quả thật là tuyệt vô cận hữu*!


(Tuyệt vô cận hữu (绝无仅有): chỉ có một, không có thứ hai, hình dung người/ vật có rất ít, rất hiếm. Gần nghĩa độc nhất vô nhị.)


Vu Hoan phẫn nộ về thành, định ở trong Phủ Giang Thành tìm một vòng, nếu vẫn không có, nàng phải rời đi, đi gần mấy cái địa giới gần gần Phủ Giang Thành, tìm từng cái một.


Nàng cũng không tin, nàng tìm không thấy.


Phủ Giang Thành so với mấy ngày trước đây thì náo nhiệt hơn vài phần, nhưng bàn tán nhiều nhất vẫn là chuyện lúc trước.


Vu Hoan ở trên đường cái đi tới đi lui, tuy có rất nhiều người biết nàng, nhưng hiện tại không có ai dám đến trêu chọc nàng.


"Tại sao cửa hàng Thịnh Gia sao lại bị niêm phong thế?"


"Không biết, hình như là do vực chủ hạ mệnh lệnh. Ở trong cửa hàng Thịnh Gia đã chết không ít người, hơn nữa đều là những người có uy tín danh dự trên đại lục."


"Gần đây Phủ Gang Thành thật không yên ổn, chúng ta nên đi thôi."


"Đúng đúng đúng..."


Vu Hoan đi ngang qua những người đó, ánh mắt hướng đến cửa lớn của cửa hàng Thịnh Gia.


Cửa lớn đã bị người ta niêm phong.


Nghe nói sau chuyện đó, người của cửa hàng Thịnh Gia không có ai lộ diện, còn những thành trì khác, người của cửa hàng Thịnh Gia cũng đang chuẩn bị rút lui.


Thịnh Thế... ngươi cho rằng ngươi chạy thoát sao?


Chân trời góc biển, ta cũng phải báo thù này.


"Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn..."


"Ầm!"


"Tiểu tử thúi, cũng dám trộm đồ của ta, đánh cho ta."


Người trên đường vốn không nhiều lắm, Vu Hoan liếc mắt một cái đã thấy được cảnh tượng như vậy.


Trò khôi hài như vậy, hồi đó không biết xảy ra bao nhiêu lần, nhưng mà hiện tại...


Những người ham sống sợ chết đó, cũng không dám về nữa, sợ tái diễn chuyện như vậy lại lần nữa.


Mà những người quay về đó, hoặc là không có chỗ để đi, hoặc là những người có cuộc sống qua nhiều thế hệ ở Phủ Giang Thành.


Vốn dĩ muốn sống đã khó khắn, còn nhiều tên trộm như vậy, thì những người đó làm sao không tức giận cho được.


Vu Hoan bình tĩnh đi qua những người đó, những việc này không liên quan gì đến nàng.


Nhưng mà, nháy mắt khi nàng muốn đi qua, cục đá vẫn luôn bị cầm trong bàn tay đột nhiên có dị động.


Thân thể nàng chợt dừng lại, xoay người nhìn về phía đám người đó, ít ỏi chỉ có mấy người, liếc mắt một cái đã quét xong.


Người vây xem có mười mấy người, nam nữ già trẻ đều có, đang chỉ chỉ trỏ trỏ tên trộm kia.


Đánh người có ba người, dáng dấp vô cùng bưu hãn, xuống tay đều là chiêu tàn nhẫn.


Vu Hoan cảm nhận được phương hướng cục đá muốn đi, không phải đám người đang đánh nhau, cũng không phải bị đánh, càng không phải những người đang vây xem.


Mà là...


Cửa hàng phía sau lưng bọn họ.


Cửa lớn của cửa hàng kia mở rộng, bên trong đen như mực, không có hơi thở của người nào.


Chủ quán ở đó chắc không về.


Vu Hoan nheo mắt, vòng qua những người đó, đi vào trong cửa hàng.


Chân trước vừa mới bước vào, sau lưng liền theo vào một người.


Linh lực trong tay Vu Hoan đánh tới, lại bị người đó nhẹ nhàng tránh đi.


"Vu Hoan, là ta." Tiếng nói ấm áp vang lên.


Vu Hoan nhíu nhíu mày, thu lại linh lực trên tay: "Ngươi còn chưa chết à?"


Khóe miệng Liên Mặc giật giật, phương thức chào hỏi này, vẫn đặc biệt trước sau như một!


"Lần trước ta cho người mời nàng, nàng không đến, cho nên ta đành phải tự mình đến."


"Ta không rảnh." Vu Hoan xoay người, ngữ khí có chút không tốt: "Ngươi có chuyện gì?"


Liên Mặc cười cười, có chút cảm khái: "Lần trước còn phải cảm ơn nàng, bằng không chỉ sợ ta cũng phải táng thân trong biển lửa."


Lúc ấy nếu không phải Vu Hoan chuyển hắn qua khách điếm, có khi người của hắn còn không tìm được hắn, phải bỏ mạng trong biển lửa.


Tuy khách điếm cách một con phố với cửa hàng Thịnh Gia, nhưng mà lửa bắt đầu lan tràn ra bốn phía, khi người của hắn tiến vào, cửa hàng Thịnh Gia đã bị cháy.


"Không cần, là do đan dược lúc trước ngươi cho ta." Ánh mắt của Vu Hoan ở trong cửa hàng tìm kiếm.


Liên Mặc trầm mặc chớp mắt một cái, có chút tự giễu cười cười.


Trong lòng hơi hơi mất mát.


So với gặp mặt ở lần trước, thái độ của nàng đối với hắn, hình như lạnh hơn.


Hoặc là nói...


Ánh mắt nàng nhìn thế giới này, lạnh hơn. Nàng không hợp với thế giới này, càng thêm rõ ràng.


Một đoạn thời gian ngắn như vậy, nàng đã xảy ra cái gì?


"Vu Hoan, nàng đang tìm cái gì?" Nàng vừa tiến vào đã không ngừng tìm kiếm xung quanh.


Vu Hoan quay đầu liếc Liên Mặc một cái, ngữ khí nhàn nhạt: "Không có liên quan gì đến ngươi, ngươi đi đi. Đừng tiếp cận ta, hậu quả không phải ngươi có thể chịu đựng."


Bên người nàng, không nên có những người này.


"Vu Hoan." Giọng của Liên Mặc vẫn ấm áp như cũ: "Tuy ta không có bản lĩnh nghịch thiên, nhưng mà vì bạn bè làm việc nhỏ, chẳng lẽ nàng cũng muốn từ chối?"


Hắn không nhìn thấu trái tim nàng, không vào được lòng nàng, cho nên, hắn lui mà tiến, làm bạn của nàng trước.


Ít nhất...


Có thể chiếm cứ một vị trí trong lòng nàng.


"Chúng ta không phải là bạn." Vu Hoan vẫn lạnh lẽo đạm mạc trả lời như cũ.


Đã có người từng nói, nàng định sẵn là cô đơn. Cho nên, bên người nàng sẽ không có bạn bè, người thân.


Nàng nên tin mới đúng, nếu không, sao sẽ bị Thịnh Thế phản bội?


Tình cảm của con người, chính là yếu ớt như vậy.


Liên Mặc là người tốt, nhưng mà nàng không tin hắn, cho nên, nàng sẽ không chấp nhận ý tốt của hắn.


"Vu Hoan..."


Vu Hoan xoay người, cắt ngang lời Liên Mặc nói: "Ngươi không thể chiếm được bất cứ thứ gì từ trên người ta, đừng uổng phí sức lực nữa. Ta rất cảm kích đan dược mà ngươi cho ta, cũng cảm ơn ngươi muốn giúp đỡ, nhưng mà... ta không phải là người đã nhìn thấy, sau này ngươi sẽ thất vọng."


Liên Mặc, đi đi, đừng đến gần ta nữa.


Cuối cùng, người bị thương cũng chỉ là ngươi mà thôi.


Vu Hoan đẩy Liên Mặc có chút sững sờ ra ngoài, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại, thuận đường còn giăng kết giới.


Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Liên Mặc mới hoàn hồn.


"Vu Hoan..." Hắn thử đẩy cửa, đầu ngón tay lập tức như bị kim đâm, toàn bộ bàn tay đều có chút chết lặng.


Thần sắc Liên Mặc buồn bã, nàng từ chối quyết đoán, kiên quyết như vậy, không có bất cứ chần chờ gì.


Quả nhiên, hắn ở trong lòng nàng, cái gì cũng đều không phải.


Vu Hoan từ chối, làm chua xót trong lòng hắn phóng đại vô hạn, ngay cả cơ hội làm bạn cũng không cho hắn.


Nhưng mà có sao đâu chứ, hắn sẽ không từ bỏ.


Ánh mắt Liên Mặc kiên định, liền canh giữ ở ngoài bên ngoài cửa hàng.