(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 337




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan rời khỏi Thiên Y Cốc, đầu tiên là tập hợp những âm linh kia lại.


Ngoại trừ nữ tử ngay lúc đó còn có hai người có thực lực suy yếu.


"Dao Tân đại nhân, Ngài phải cẩn thận."


Vu Hoan gật đầu: "Vất vả cho các ngươi."


"Có thể vì Dao Tân đại nhân làm việc, là phúc khí của bọn thuộc hạ."


Ánh mắt Vu Hoan lóe loét, cắt ngón tay thu những âm linh đó về.


Khôi phục được nhiều thực lực như vậy, Vu Hoan sử dụng loại kỹ năng này hoàn toàn không bị đè nén.


"Nàng không nghi ngờ bọn họ sao?" Từ sau khi những âm linh đó rời đi, bọn họ chưa từng xuất hiện.


Người duy nhất xuất hiện, đã chết rồi.


Vu Hoan hất hất tóc đẹp: "Từ trước đến nay ta chưa từng tin bọn họ thì lấy đâu ra hoài nghi? Bọn họ không có phản lĩnh phản ta, nhưng bọn họ có bản lĩnh liên hợp với người khác... chỉ là..."


Vu Hoan nói dở, cười đến có chút đê tiện...


Dù sao cũng là suy đoán.


Phủ Giang Thành, cửa thành.


Vô số người đợi ở đây, không dám vào thành, tuy cửa thành rộng mở nhưng người trong thành lại không có mấy ai, so với những người ở ngoài cổng thành thì hình thành hai cục diện một trời một vực.


Vu Hoan liếc mắt một cái đã thấy hai lão già như hạt giữa bầy gà trong đám người.


Hai lão già đó hình như đang cãi nhau gì đó, Vu Hoan đến gần mà bọn họ cũng chưa phát hiện.


"Việc này quái dị, chúng ta về trước đi, cần phải bẩm báo lại điện chủ, Triệu Nhan đệ đừng có mà vô cớ gây rối, đệ nhìn người trong thành đi, có ai sống sót ta ngoài? Nàng ta đi vào như vậy, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ." Triệu Hàn có chút kích động, tốc độ nói chuyện rất nhanh.


"Bớt nói hươu nói vượn đi, nha đầu đó chính là vai ác số một đại lục, làm sao mà dễ chết như vậy, đệ mặc kệ, đệ phải ở đây chờ nó, phải đi thì huynh đi đi, đệ không đi."


"Đệ... ta biết ngay không nên dẫn đệ theo mà." Lúc trước sao mình lại nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn chứ, tin hắn ở bên ngoài hoàn toàn nghe lời mình?


Triệu Nhan hừ hừ, quẹo đầu qua bên kia, hạ quyết tâm không đi.


Vu Hoan đứng một lát, thấy bộ dáng của Triệu Nhan hoàn toàn không giống như đang làm bộ.


Nàng thật sự không hiểu, vì sao một lão già có thực lực bất phàm lại muốn bái nàng làm sư phụ?


"Xin hỏi là Vu Hoan cô nương sao?" Khi  Vu Hoan đang chuẩn bị quay về, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng dò hỏi.


Giọng nói dò hỏi này, lập tức bại lộ Vu Hoan, người bốn phía sôi nổi ngóng đến.


Nhiều người như vậy, đương nhiên có người biết Vu Hoan, vì thế, lấy Vu Hoan làm trung tâm xoẹt một cái trong phạm vi ba mét đều không có một người.


Người nói chuyện vừa rồi tuy cưỡng bách bản thân trấn định xuống, nhưng khóe miệng vẫn đang run rẩy, bán đứng tâm trạng bây giờ của hắn.


Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Tìm ta làm gì?"


Nàng không biết cái loại gầy ốm không kéo nổi mấy người này mà.


"Phụng mệnh lệnh của điện chủ, mời cô nương một chuyến." Người nọ chắp tay, trong tầm mắt đánh giá tìm tòi nghiên cứu từ xung quanh căng da đầu nói.


"Điện chủ?" Điện chủ gì? Hình như nàng chỉ quen biết một mình Liên Mặc là điện chủ đúng không?


"Tiểu nha đầu, ta biết ngay ngươi không sao mà." Triệu Nhan vui vẻ ra mặt vọt đến: "Loại ngươi như ngươi chắc chắn mạng rất dài, sao dễ treo như vậy chứ!"


Vu Hoan: "..." Đây đờ mờ là đang mắng nàng đúng không?


Tuyệt đối là vậy!


Vu Hoan lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Nhan, Triệu Nhan đang tươi cười lập tức cứng đờ, ánh mắt của tiểu nha đầu này sao khiến người ta sợ hãi như vậy chứ?


Vậy mà hắn bị một ánh mắt của tiểu nha đầu lừa gạt làm cho sợ ngây người, điều này mà nói ra, mặt mũi của Triệu Nhan hắn để đâu được nữa!


Quả nhiên phải bái nàng làm sư phụ mới được!


Nghĩ như vậy, Triệu Nhan đột nhiên quỳ xuống, 'bang bang' dập đầu ba cái.


Người bốn phía đều không thể hiểu được, đang quậy cái gì đấy?


Bách Lý Vu Hoan cũng chưa làm gì mà, sao lại quỳ xuống xin tha rồi?


"Ta đã làm lễ bái sư rồi, từ đây về sau, ngươi chính là sư phụ của ta." Triệu Nhan đứng lên, cất giọng tuyên bố.


Vu Hoan: "..." Ra cửa không uống thuốc à?


Mặt của Triệu Hàn cũng xanh mét, đây là hỗn trướng khi sư diệt tổ!


May mắn sư phụ hắn và mấy vị trưởng lão không còn nữa, nếu không thế nào cũng bị tên hỗn trướng này tức chết.


"Ai mời sư phụ của ta?" Triệu Nhan thật sự làm hết phận sự bắt đầu công việc: "Phí lên sân khấu của sư phụ nhà ta rất đắc, điện chủ của các ngươi trả nổi không? Nói đến điện chủ... chẳng lẽ lại là cái thế lực mới nào nữa?"


Vu Hoan: "..." Ai đờ mờ là sư phụ của ngươi hả Ngay cả nàng muốn thu đồ đệ, cũng phải thu một người có giá trị nhan sắc cao, ai lại muốn thu một lão già như hắn chứ?


Dung Chiêu yên lặng nhìn, ừ, chuyện không liên quan đến mình, dựng lên hình tượng cao lãnh, Vu Hoan muốn đánh ai thì đánh người đó.


Triệu Hàn tiến lên nhéo lỗ tai Triệu Nhan: "Triệu Nhan, đừng quậy nữa. Vu Hoan cô nương, thật xin lỗi, đầu óc của sư đệ ta có chút hỏng rồi, lời hắn nói ngươi đừng quan tâm."


Lời này vừa mới nói, quần chúng ồ lên, thì ra là một tên ngốc à!


Bọn họ nói rồi mà, ai lại đi bái vai ác số một đại lục, ai ai cũng đều căm ghét làm sư phụ.


"Ai có bệnh!" Triệu Nhan rống giận, phất tay ra khỏi Triệu Hàn: "Ta bái sư đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, sư huynh, huynh đừng ở đó cản trở đệ, đừng trách đệ trở mặt với huynh."


Triệu Nhan tức giận muốn giết người, suy nghĩ cặn kẽ, từ đâu ra mà suy nghĩ cặn kẽ.


"Triệu Nhan." Triệu Hàn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không sợ khiến sư phụ và những vị trưởng lão thất vọng sao?"


Triệu Nhan không cam lòng yếu thế trừng lại: "Lúc trước khi đệ bái sư, đệ cũng chưa nói chỉ bái một người sư phụ, hiện tại đệ bái sư, giữa hai người cũng không có xung đột."


Triệu Hàn trầm xuống, vừa mới bắt đầu còn tưởng Triệu Nhan đùa giỡn, bây giờ xem ra hoàn toàn là sự thật rồi!


Nếu hắn làm con hàng này không thể hiểu được bái sư, sau khi hắn trở về làm sao giải thích đây?


Không được!


Tuyệt đối không thể để Triệu Nhan bái sư.


"Quậy đủ chưa vậy?" Vu Hoan không kiên nhẫn liếc xéo hai lão già một cái: "Ta không có tính thu nhận đồ đệ, ngươi chết tâm đi."


Mặc kệ Triệu Nhan thật tình hay giả vờ, từ trước đến giờ nàng đều không cho người khác cơ hội, mới chừa lại con đường sống cho mình.


"Sư phụ, ngươi đừng như vậy mà! Ngươi xem ta rất lợi hại." Triệu Nhan đẩy Triệu Hàn ra, trong mắt có chút vội vàng.


"Vu Hoan cô nương, Ngài còn có chuyện cần muốn giải quyết sao? Vậy bọn ta không quấy rầy nữa." Triệu Hàn câu lấy cổ Triệu Nhan, kéo về phía sau.


Trở về nhất định phải bẩm báo điện chủ, không bao giờ cho con hàng này ra nữa.


"Chờ một chút."


Trong ánh mắt lạnh lùng của Triệu Hàn hiện lên hàn ý, không phải nàng thay đổi chủ ý rồi chứ?


Người xung quanh cũng không tự chủ được ngừng lại hô hấp, rốt cuộc thì lão già kia nhìn qua cũng rất lợi hại, nếu ai có thể thu làm đồ đệ, đó chẳng phải là thu được tay đấm miễn phí sao?


Vu Hoan nghiêng nghiêng đầu: "Khi ta rời đi thì các ngươi bỏ lại người kia ở đâu rồi?"


"Người nọ tỉnh lại liền đi mất rồi." Triệu Hàn đơn giản trả lời một câu, che miệng của Triệu Nhan lại, kéo hắn nhanh chóng biến mất trong đám người.


Vu Hoan nhíu mày, Tôn quản sự... ngươi cũng là người của Thịnh Thế sao?


Vậy đừng trách nàng.


"Vu Hoan cô nương, điện chủ của bọn ta mời Ngài đến một chuyến." Đi hay không đi cũng nói một chút đi mà!


Người báo tin bị bỏ quên lâu ngày cuối cùng cũng xoát ra được một ít cảm giác tồn tại.