(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 330




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Trong lòng Dung Chiêu khiếp sợ, sức mạnh của nàng vậy mà có thể đả thương đến hắn...


Cổ lệ khí kia, rốt cuộc là cái gì?


Vu Hoan cúi đầu nhìn sương mù ở ngón tay dần dần biến mấy, con ngươi hiện lên một tia mê mang, vì sao trái tim lại giống như bị người khác bóp chặt? Khiến nàng không thở nổi?


Vì sao nàng lại cảm thấy đau đớn khổ sở? Là bởi vì người đối diện kia sao?


"Ầm!"


Một âm thanh thật lớn làm Vu Hoan hoàn hồn, nàng đưa mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, một sức mạnh cường hãn đột nhiên từ bên kia truyền đến, nàng chỉ kịp thời bảo vệ thân thể của mình, vẫn bị dòng khí kia đánh bay.


Xuyên thấu qua sóng nhiệt cuồn cuộn, Vu Hoa hình như có thể nhìn thấy cả người Thiên Nguyệt toàn là lửa, từ xa xa đang nhìn nàng, khuôn mặt non nớt chậm rãi gợi lên độ cong, tựa như muốn cười nhưng lại làm hắn còn khó coi hơn cả khóc.


Trong lòng Vu Hoan trào ra một cổ bất an, trái tim co rút đau đớn. Nàng che lại ngực, đôi mắt khóa chặt phương hướng của Thiên Nguyệt, cực lực muốn thấy rõ, nhưng sóng nhiệt kia một tầng chồng lên một tầng, che đậy thân ảnh của Thiên Nguyệt.


Không... Đừng...


Sương đen trong mắt Vu Hoan đột nhiên biến mất, thay thế vào đó là phẫn nộ và hoảng loạn.


Trái tim của Vu Hoan đau đớn, nàng động đậy, ánh mắt quét về bốn phía, dừng ở trên người Dung Chiêu cũng đang chật vật giống mình, vẻ mặt của nàng vậy mà nhiều cầu xin.


"Dung Chiêu, cứu nó... cầu xin ngươi... nó không thể chết được."


Giọng của nàng run rẩy, tựa hồ mang theo vô tận khủng hoảng, đôi mắt hoảng loạn, giống như một đứa trẻ đi lạc.


"Khụ khụ..." Dung Chiêu ho nhẹ một tiếng, ngón tay còn che lại ngực, sắc mặt có chút trắng bệch, lại vẫn cố gằn từng chữ một, kiên định nói: "Hắn cần phải chết."


Chỉ có khi hắn chết, cái trận pháp này mới có thể hoàn toàn phá hủy.


Vừa rồi hắn dùng hết toàn lực một kích, cũng gần là đánh bại ngọn lửa ở bốn phía xung quanh bọn họ, nhưng ở bên ngoài không hề thay đổi gì, bọn họ vẫn ở trong trận pháp như cũ.


"Dung Chiêu..." Vu Hoan ngốc ngốc nhìn Dung Chiêu, tựa như không tin hắn sẽ nói loại lời nói này.


Dung Chiêu tránh ánh mắt của Vu Hoan, chống thân đứng dậy, lung lay đi đến trước mặt nàng.


"Ta chỉ quan tâm nàng." Năm chữ, nói đến đặc biệt dùng sức.


Nếu phải bắt Thiên Nguyệt chết mới có thể làm nàng bình an, vậy ta cũng sẽ nghĩa vô phản cố* mà làm.


(Nghĩa vô phản cố (义无反顾 ): đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa,  ko do dự,  ko quay đầu nhìn lại)


Dung Chiêu duỗi tay bế Vu Hoan lên, nhưng Vu Hoan lại đẩy hắn ra, tia hoảng loạn trên mặt không biết được thu liễm lại khi nào: "Ta không nên xin ngươi, đây vốn dĩ là chuyện của ta."


Dung Chiêu trầm mặc.


Vu Hoan lại lần nữa nhằm về phía Thiên Nguyệt đang bị bao phủ bởi lửa bên kia, nhưng kết quả không khác gì, mặc kệ nàng dùng cách gì, đều bị dòng khí đánh bay.


Nàng không ngừng bò dậy, tiến lên.


"Cô cô..."


Giọng nói có thút hư vô, không rõ ràng khiến thân thể Vu Hoan cứng đờ.


"Đừng sợ, cô cô sẽ cứu con." Vu Hoan lại lần nữa bò dậy, tùy ý lau vết máu ở khóe môi, thân hình hơi hơi nghiêng về phía trước, tập trung sức lực lao đến.


"Ầm!"


"Đừng làm chuyện vô dụng, nàng không cứu được hắn." Dung Chiêu ngăn lại trước mặt Vu Hoan, thần sắc nghiêm túc.


"Ta nhất định có thể." Vu Hoan đẩy Dung Chiêu ra, nước mắt lại không một tiếng động từ trong hốc mắt tràn ra, chất lỏng ấm áp chảy xuôi xuống, làm tầm mắt Vu Hoan mơ hồi.


Ánh lửa nơi xa đột nhiên lớn mạnh, nhanh chóng khuếch tán về phía nàng.


Dung Chiêu tay mắt lanh lẹ ôm nàng, cắn răng bay đến ngọn lửa bên ngoài.


Sóng nhiệt trong nháy mắt đánh úp lại, Dung Chiêu ngưng kết giới trên người Vu Hoan, bao bọc nàng kín kẽ không khe hở.


"Thiên Nguyệt..." Đồng tử của Vu Hoan phóng đại, trong ánh lửa kia, Thiên Nguyệt tươi cười bị phóng đại vô hạn, sau đó từ từ tiêu tán trong ánh lửa.


Ánh lửa đột nhiên nhỏ xuống, thối lui như thủy triều rút đi, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


Lộ ra những tòa nhà không bị hư hao gì ở xung quanh, thật giống như lúc nãy không hề phát sinh ra chuyện gì.


Dung Chiêu ngừng lại, quả nhiên Thiên Nguyệt là mắt trận.


Biết Vu Hoan không ra tay giết Thiên Nguyệt được, cho nên thiết lập Thiên Nguyệt làm mắt trận... thật đúng là... quá tàn nhẫn!


Dung Chiêu thật cẩn thận ôm Vu Hoan: "Thật xin lỗi."


Nếu phong ấn của hắn hoàn toàn được phá giải, thì hôm nay cũng không rơi vào nông nỗi thế này.


Trên thế gian này, không có nếu.


Vu Hoan dựa vào Dung Chiêu, không một tiếng động rơi lệ, trái tim co chặt đau đớn từ từng đợt này đến đợt khác, đau đến độ khiến nàng chết lặng.


"Tiểu Hoan Nhi..." Nơi xa rất nhanh bay đến một thân ảnh, một quyền đánh trên mặt Dung Chiêu, cướp Vu Hoan lại.


"Ta bảo ngươi bảo vệ nàng cho tốt, ngươi bảo vệ nàng như vậy sao?" Tư Hoàng phẫn nộ nhìn Dung Chiêu, trên dung mạo làm điên đảo chúng sinh kia, bây giờ nhìn qua lại vô cùng lạnh băng.


Dung Chiêu vẫn trầm mặc như cũ, là do hắn vô năng khiến Vu Hoan thành bộ dáng này.


"Tiểu Hoan Nhi?" Tư Hoàng áp xuống lửa giận, động tác mềm nhẹ nâng mặt Vu Hoan, làm nàng đối diện mình.


Đôi mắt vô thần của Vu Hoan xoay chuyển, tựa hồ như thấy rõ người trước mặt, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Tư Hoàng, Tư Hoàng..."


"Ta đây." Tư Hoàng duỗi tay kéo Vu Hoan vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng nỉ non: "Sớm biết vậy đã không bỏ nàng ở lại."


Đôi mắt thanh lãnh của Dung Chiêu nhìn chăm chú vào hai người đang ôm nhau, biểu cảm trên mặt khiến người ta sợ hãi, quanh thân quanh quẩn hàn khí, khiến người ta cảm thấy ba thước xung quanh đều lạnh lẽo cũng không phải nói quá.


"Thiên Nguyệt chết rồi." Vu Hoan nắm lấy vạt áo của Tư Hoàng, không ngừng lặp lại những lời này.


Tay Tư Hoàng hơi hơi dừng lại, con ngươi hiện lên cảm xúc ý vị không rõ.


"Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng khẽ than thở.


Không khí hơi hơi dao động, thân ảnh hai người chậm rãi biến mất trước mặt Dung Chiêu, Dung Chiêu trơ mắt nhìn, không có bất kỳ động tác gì.


Thật lâu sau, thần sắc hắn bình tĩnh xoay người đi trở về, nhặt Thiên Khuyết Kiếm đang cắm trong khe hở lên.


"Ong..." Thiên Khuyết Kiếm chấn động.


[Ngươi bị thương, chủ nhân đâu?]


"Không sao, theo ta đi đến một nơi."


[Đi đâu?]


"Cửu Trọng Thiên."


"Ong ong... ong ong ong..." Thiên Khuyết Kiếm kịch liệt run rẩy.


[Ngươi điên rồi, thứ ngươi vất vả vứt bỏ, chẳng lẽ lại muốn lấy về?]


Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn về nơi xa, tiếng nói như nỉ non từ trong miệng hắn trút xuống: "Lấy về... không, lần này ta muốn tiêu diệt hắn hoàn toàn, chỉ có hắn không còn nữa, ta mới khôi phục được trạng thái đỉnh cao."


"Ong ong ong..."


[Không được không được, trạng thái hiện tại ngươi căn bản không đấu lại hắn. Bộ dáng này của ngươi, đừng nói là tiêu diệt hắn, ngay cả Cửu Trọng Thiên cũng không thể.]


Thiên Khuyết Kiếm tránh khỏi Dung Chiêu, bay đến trước mặt hắn, dáng vẻ muốn cản hắn lại.


Dung Chiêu chậm rãi đưa tay bao trùm lên vết thương trên ngực, nơi đó có kim quang lập lòe, thương thế đang chuyển biến xấu...


Lệ khí trong cơ thể của nàng kia, rốt cuộc là từ đâu mà có?


Bộ dáng này của hắn đi Cửu Trọng Thiên, xác thật là không thể nào tiến vào, nhưng hắn cứ ngồi chờ chết như vậy, ngay cả người mình thích mà cũng không bảo vệ được, vậy hắn ở bên người nàng còn có ý nghĩa gì nữa?


[Bây giờ ngươi nên ở bên chủ nhân mới đúng, cái tên nam nhân lẳng lơ kia nhân lúc ngươi không ở, ăn đậu hủ của chủ nhân thì làm sao bây giờ?]


Tư Hoàng...


[Chủ nhân sẽ không trách ngươi, ngươi làm hết tất cả mọi chuyện đều là vì chủ nhân, chủ nhân là thích ngươi.]


"Ừ?" Dung Chiêu nghi hoặc nhìn về phía Thiên Khuyết Kiếm.


Thiên Khuyết Kiếm run lên.


[Lời ta nói là sự thật, chủ nhân lải nhải phải thổ lộ với ngươi, nhưng chủ nhân vẫn luôn không nói nên lời, chính tai ta nghe thấy.]


___________


Lời editor: Lúc edit chương này tui đang nghe bài 'Mùa hè năm ngoái- Dương Tử Kỳ Nha' nữa, khóc như cún luôn mọi người ạ. Huhu =((((