(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 314




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Lời này nói không sai, bổn thiếu gia muốn cứu đã sớm cứu."


Vu Hoan liếc Thần Phong một cái, con hàng này có ân oán với Tư Hoàng, hắn cứu mình mới là lạ.


"Đi thôi." Vu Hoan duỗi tay kéo tay Dung Chiêu, đầu ngón tay vừa mới đụng tới hắn, Dung Chiêu đột nhiên tránh đi, ánh mắt có chút lập lòe.


Vu Hoan: "..." Làm cái gì?


Mới ra có một lát, chạm vào cũng không cho chạm rồi?


"Oáp..." Thần Phong ngáp một cái, thay đổi tư thế đứng: "Không bằng, chúng ta làm giao dịch đi?"


"Ta từ chối." Vu Hoan không hề suy nghĩ đã cự tuyệt.


Nhưng Dung Chiêu lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thần Phong.


"Xem ra, Tư Hoàng ở trong lòng ngươi đúng là không bình thường. Cũng không biết..."


Sắc mặt của Dung Chiêu chợt lạnh xuống dưới, nam nhân Tư Hoàng kia...


Mỗi lần nhớ đến hình ảnh hắn ôm ôm ấp ấp với Vu Hoan, còn đùa giỡn Vu Hoan, hắn liền không nhịn được mà tức giận, muốn chém Tư Hoàng.


Sắc mặt Vu Hoan chưa đổi, nhưng giọng nói lại lạnh không ít.


"Thần Phong, tốt nhất ngươi đừng gộp ta và Tư Hoang cùng chung một chỗ, bằng không..." Vu Hoan cười cười âm trầm, không có nói tiếp.


"Không hổ được Tư Hoàng coi trọng, không hề nói khác một chữ." Quan hệ của hai người này thật là càng ngày càng thú vị.


Vu Hoan hừ một tiếng, cưỡng chế kéo Dung Chiêu bay đến một nơi xa xa trong sơn cốc.


Chờ đến khi không nhìn thấy Thần Phong nữa, Vu Hoan mới chọn một chỗ đáp xuống.


Chỗ hai người nắm tay, theo nhiệt độ cơ thể của Vu Hoan bắt đầu nóng lên.


Vu Hoan nhìn chằm chằm tay của hai người, ánh mắt có chút giãy giụa.


Nàng còn dư lại thời gian bao lâu?


Đúng, đúng là bởi vì không còn bao lâu nữa, cho nên nàng phải điên cuồng một lần.


Bản thân mình sống lâu như vậy cũng chưa từng nếm thử thì không phải quá đáng tiếc sao?


Trong lòng Vu Hoan quyết định, thứ nàng coi trọng đương nhiên muốn nó thuộc vào trong tay.


Hít sâu một hơi.


"Dung Chiêu, ta nói với ngươi một chuyện." Vu Hoan cố gắng khiến giọng nói của mình giống như ngày thường, nhưng ít nhiều cũng có chút khẩn trương, cho nên có chút âm rung.


Đúng là bởi vì vậy, mới làm thần sắc ngả ngớn của nàng bớt đi rất nhiều, nhiều thêm vài phần nghịch ngợm.


"Ừ?" Tầm mắt của Dung Chiêu chuyển đến trên người Vu Hoan, ánh mắt thanh lãnh, có nhiều nhiệt độ hơn ngày xưa nhiều.


Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, còn không phải chỉ tỏ tình nho nhỏ thôi sao?


Có cái mà khẩn trương hả? Ngày thường giết người phóng hỏa còn không phải như chuyện dễ bàn tay sao?


Xốc bàn! Đây đờ mờ không phải giết người phóng hỏa mà!


Vu Hoan chợt ngồi xổm xuống, vùi đầu ở giữa hai đầu gối. Cướp một nam nhân thôi mà có khó như vậy ư?


Dung Chiêu thuận thế ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc chân thành: "Vu Hoan, hình như ta thích nàng rồi."


Làm sao bây giờ, nàng có nên trực tiếp nhào lên không?"


Nếu nhào lên đánh, thì tỷ lệ nàng đánh thắng Dung Chiêu có bao lớn?


Vu Hoan hoàn toàn chìm đắm trong bổ não của mình, căn bản không nghe thấy Dung Chiêu đang nói cái gì.


Dung Chiêu chờ Vu Hoan đáp lại, nhưng mà sau một lúc lâu, nàng cũng không có phản ứng gì. Dung Chiêu không khỏi có chút thất vọng, nàng không trả lời...


Vu Hoan nói thầm trong lòng một lúc lâu, sao lại không thể nói ra miệng thế hả?


Bản thân mình vô dụng từ khi nào thế?


Dung Chiêu thở dài, không sao, từ từ tới.


Vu Hoan ở đó rối rắm nửa ngày, cũng không thể nói ra, cuối cùng bỏ lại một mình Dung Chiêu chạy trước.


Dung Chiêu tỏ vẻ vô tội, hắn làm sai cái gì sao?


Ngay cả không thích... cũng không cần....


"Sao ta lại vô dụng thế hả? A a a a a!!" Vu Hoan ở trong phòng vò đầu bứt tai, trong miệng không ngừng nói nhảm.


"Còn không phải chỉ là tỏ tình thôi sao? Có cái gì mà khó khăn... tại sao lại không nói ra khỏi miệng được vậy hả?"


Thú nhỏ nằm trên bàn, con ngươi đen bóng thẳng chuyển, nhìn Vu Hoan như điên dại trong phòng, trong mắt đầy nghi hoặc.


"Ngươi nói đi! Sao ta lại vô dụng như vậy?" Vu Hoan đột nhiên bò đến trước mặt thú nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.


"Chi chi?" Thú nhỏ nghi hoặc kêu hai tiếng.


Hoàn toàn nghe không hiểu nàng đang nói cái gì hết?


"Thôi đi, nói cái gì với ngươi chứ! Thật là điên rồi!" Vu Hoan xua xua tay, đi lên giường: "Ngủ một giấc trước rồi mới nói đi."


Có thể mấy ngày nay cũng không được tử tế nghỉ ngơi, rất nhanh Vu Hoan đã ngủ say rồi.


Dung Chiêu lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng, thú nhỏ há miệng thở dốc, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Dung Chiêu xách lên tay, khẽ lắc đầu ý bảo nó đừng lên tiếng.


Thú nhỏ nhẹ nhàng ngao ô một tiếng, nghi hoặc nhìn Dung Chiêu, lại làm sao vậy?


Dung Chiêu thả thú nhỏ sang bên cạnh, bản thân đi đến mép giường của Vu Hoan.


Vu Hoan bốn cẳng nằm ở trên chăn ngã ngửa tám hướng, đầu đâu hơi hơi nghiêng nghiêng, hô hấp vững vàng nhẹ nhàng chậm chạp, có lẽ ngủ say rồi.


Nếu nàng không ngủ, hô hấp sẽ rất nhẹ, nhỏ đến độ không thể phát hiện.


Dung Chiêu ngồi ở bên cạnh, lấy một cái chăn khác ở trên giường lên đắp cho nàng, đưa mắt nhìn chăm chú vào nhan sắc khi ngủ của nàng.


Ta thích nàng.


Ta thích nàng rồi.


Khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi nâng lên, trên khuôn mặt như thần tiên kia lập tức sinh động thân thiện hơn nhiều.


Hắn duỗi tay theo tóc hỗn loạn của Vu Hoan, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng.


Nhưng giây tiếp theo, tay hắn chợt dừng lại, ánh mắt chợt lạnh xuống.


Hắn nhìn Vu Hoan một lát, đứng dậy xách thú nhỏ bỏ lên giường mới ra khỏi phòng.


Bên ngoài phòng, Tư Hoàng đứng dưới ánh trăng, đóa hoa màu trắng viền bạc trên hắc y giống như phồn hoa nở rộ vào ban đêm, khiến người khác không có cách nào bỏ qua.


"Ngươi tìm ta?" Dung Chiêu mắt lạnh nhìn Tư Hoàng.


"Đừng khẩn trương như vậy nha!" Tư Hoàng đi đến vài bước đến trước mặt Dung Chiêu, trong ánh mắt đào hoa có ý cười nhợt nhạt lưu chuyển.


Dung Chiêu nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn.


"Thân thể của Tiểu Hoan Nhi ngươi biết được đến đâu?" Thần sắc của Tư Hoàng chợt nghiêm túc lên không ít.


Dung Chiêu: "..."


"Tiểu Hoan Nhi cưỡng chế hồi phục Linh Hồn Chi Lực, khôi phục cũng đồng thời dung hợp với cổ lệ khí kia, trở thành một bộ phận trong sức mạnh của nàng, một khi cơ hội dẫn phát cổ lệ khí kia xuất hiện, Tiểu Hoan Nhi sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, đó là điều mà ta không muốn nhìn thấy, tin tưởng, cũng không phải là điều mà ngươi muốn nhìn thấy."


"Mục đích của ngươi?"


Tư Hoàng cười cười: "Tiểu Hoan Nhi đối với ta rất quan trọng, đương nhiên ta sẽ không thể nhìn nàng xảy ra chuyện." Hắn dừng một chút: "Thiên Y Cốc không phải là nơi các ngươi nên ở, ngày mai ngươi dẫn nàng ra ngoài đi."


Trước sau căn bản không không liên quan gì nhau, trong mắt Dung Chiêu hiện lên tia quái dị.


Tư Hoàng không quan tâm Dung Chiêu nghĩ thế nào, trong tay áo hắn lấy ra mấy cái hộp: "Mấy thứ này, chắc là có thể giúp ngươi được một ít."


"Ngươi có ý gì?"


"Coi như là phần tạ lễ ngươi bảo vệ Tiểu Hoan Nhi." Tư Hoàng nhún vai, để đồ lên bàn đá bên cạnh: "Thời gian ở bên cạnh Tiểu Hoan Nhi không nhiều lắm, không thể thời thời khắc khắc che chở nàng, ngày tháng sau này, còn phải làm phiền ngươi."


Dung Chiêu: "..." Giọng điệu phó thác đó có ý gì?


Trong đầu hiện lên bộ dáng bưu hãn của Vu Hoan, dáng vẻ kia, làm gì cần người khác đến bảo vệ?


"Ngươi đừng có hiểu lầm, không phải ta nhường Tiểu Hoan Nhi cho ngươi, Tiểu Hoan Nhi yêu nhất vẫn là ta, khi ta không ở, ngươi đừng có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Tiểu Hoan Nhi."


"Nói xong?"


"Không đâu." Tư Hoàng lắc đầu: "Ngày mai ngươi nhất định phải dẫn Tiểu Hoan Nhi rời khỏi Thiên Y Cốc."


"Vì sao?" Nam nhân này từ lúc xuất hiện đến bây giờ chưa từng ngăn cản Vu Hoan làm cái gì cả?


"Ừ..." Tư Hoàng trầm tư, con ngươi xoay chuyển: "Bát tự của Tiểu Hoan Nhi không hợp với Thiên Y Cốc."


Dung Chiêu: "..." Rõ ràng đang nói nhảm!