(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 305




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan dựa vào trên người Dung Chiêu, nhàm chán nhìn chim bay qua bầu trời.


Quý Bạch trấn an Nam Chi xong ra ngoài liền nhìn thấy một hình ảnh như thế.


"Vị ở trong đó là vị trong truyền thuyết có máu trị bách bệnh, uống vào có thể trường sinh bất lão Nam Chi à?" Ngữ điệu của Vu Hoan tùy tiện.


Quý Bạch híp mắt lại: "Đúng."


Vu Hoan gật đầu, không nói chuyện nữa, mà xoay người đi về phía xe ngựa của nàng.


Nháy mắt xốc màn xe lên lộ ra bóng người bên trong.


Con ngươi Quý Bạch trầm xuống, trong đầu cực nhanh chuyển qua mấy cái ý nghĩ.


"Bách Lý cô nương." Quý Bạch gọi Vu Hoan lại.


Vu Hoan nghiêng đầu, cười nhạt: "Còn có việc?"


"Nếu ngươi có thể dẫn bọn họ đi lên, vậy tại sao không thể dẫn bọn ta lên?"


Đầy mặt Vu Hoan nghi hoặc, theo tầm mắt của Quý Bạch nhìn thoáng qua bên trong xe ngựa. Sau đó mới nhún vai, chậm rãi đáp: "Bởi vì ta không thông thân với các ngươi á!"


Quý Bạch cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, nghe thấy Vu Hoan trả lời cũng không có phản ứng gì nhiều.


"Chi chi chi..." Thú nhỏ đột nhiên từ trong ngực Vu Hoan bò ra, nhảy xuống đất, trực tiếp đạp ra một hố to.


Quý Bạch: "..." Con chó con này làm từ đá sao?


"Aiz, đờ mờ." Vu Hoan vừa chuyển người lại nhảy xuống xe ngựa, nhìn phương hướng của thú nhỏ.


Tốc độ của thú nhỏ rất nhanh, Quý Bạch chỉ nhìn thấy bóng trắng chợt lóe lên liền thấy chó con ngồi xổm trước mặt hắn, một đôi mắt đen bóng như đá quý nhìn chằm chằm hắn.


Quý Bạch: "..." Sao hắn cảm thấy ánh mắt đó là đang nhìn đồ ăn thế?


"Chi chi chi chi chi chi!!" Đói bụng đói bụng đói bụng!!


Vu Hoan đau đầu xoa xoa giữa mày, trên người Quý Bạch có thứ gì có thể cho tiểu gia hỏa này ăn thế?


Ông đây là làm cái nghiệt gì chứ!


Gặp được những đứa kỳ ba thế này!


Nhận lệnh đi đến trước mặt Quý Bạch: "Bây giờ có một cơ hội, ta có thể đẫn ngươi đi lên."


Quý Bạch bỗng chốc dời ánh mắt từ thú nhỏ: "Cơ hội gì?"


Vu Hoan khom lưng bế thú nhỏ lên, chà đạp đầu nó: "Tiểu gia hỏa này muốn ăn thứ gì trên người ngươi thì lấy ra tới."


Quý Bạch hơi hơi sửng sốt, đặc biệt thành khẩn: "Trên người ta không có thức ăn."


"Ai nói với ngươi là thức ăn." Vu Hoan trợn mắt trắng, nếu tiểu gia hỏa này có thể dễ nuôi như vậy thì nàng còn khổ vậy sao?


"Không phải thức ăn, đó là?"


"Tỷ như thú hạch, tinh hạch gì đó."


Quý Bạch bừng tỉnh đại ngộ, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Trên người ta cũng không có thứ đó..."


"Vực chủ..." Quý Tiết tiến lên nói nhỏ vài câu bên tai Quý Bạch.


Cuối cùng Quý Bạch đang giãy giụa trong sự lựa chọn, trong tay hắn chợt nhiều thêm một thanh kiếm, thân kiếm rất bình thường, nhưng trên chuôi kiếm được khảm một viên tinh thạch lộng lẫy bắt mắt.


"Chi chi chi!!" Hai mắt thú nhỏ phát sáng, tứ chi không ngừng cào loạn muốn bổ nhào đến chuôi kiếm kia.


"Vực chủ..." Quý Tiết lo lắng gọi một tiếng.


Quý Bạch đưa thanh kiếm đến trước mặt Vu Hoan, âm thanh của thú nhỏ càng kích động.


"Nghĩ kỹ chưa? Cái này mà cho nó ăn rồi là không còn nữa đâu đấy!" Vu Hoan có lòng tốt nhắc nhở.


Tay Quý Bạch cầm kiếm không ngừng chặt lại, hắn quay đầu nhìn xe ngựa, cắn răng gật đầu.


Vu Hoan duỗi tay nhận lấy thanh kiếm, cẳng chân thú nhỏ vừa giẫm liền nhảy đến chỗ tinh thạch được khảm đó.


"Răng rắc răng rắc..." Một thân tuyết trắng của thú nhỏ ngồi xổm trên chuôi kiếm, đầu nhỏ cúi xuống từng chút từng chút, chớp mắt viên tinh thạch được khảm trên chuôi kiếm bị nó gặm đến sạch sẽ.


Tinh thạch kia cũng không lớn, thú nhỏ ăn xong một lúc thì bụng phình lên.


Vu Hoan kinh ngạc xách thú nhỏ vào trong lòng, chọc chọc bụng nó.


Tinh thạch này là cái thứ đồ chơi gì?


Có thể ăn đến bụng căng như vậy?


Thú nhỏ thỏa mãn liếm liếm mu bàn tay của Vu Hoan, sau đó thỏa mãn bò lại trong y phục trong lòng Vu Hoan, tiếp tục ngủ.


Quý Bạch và Quý Tiết trực tiếp trợn tròn mắt, con chó nhỏ này là cái quỷ gì?


Vu Hoan trả lại thanh kiếm không còn tinh thạch cho Quý Bạch, Quý Bạch ngây ngốc nhận lấy, biểu cảm trên mặt ngốc manh xưa nay chưa từng có.


"Bắt người nương tay*, coi như ta xui xẻo, đi thôi."


(Bắt người nương tay (拿人的手软_nã nhân đích thủ nhuyễn): ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn... hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác thì phải giúp người đó làm việc.)


Mặt mày Quý Tiết vặn vẹo, đây đờ mờ gọi là bắt người nương tay đó hả?


Rõ ràng là do chính ngươi nói ra!


Có chút liêm sỉ nào không vậy!


Không cảm thấy thẹn với lòng ư? Bị chó ăn rồi à?


Vu Hoan trở lại xe ngựa, Dung Chiêu đánh xe, Quý Bạch đi theo phía sau xe ngựa của bon họ.


"Vực chủ, nàng ta sẽ không cứ vậy mà lên chứ?" Quý Tiết lo lắng.


Núi Trọng Vu này có một đại trận bảo vệ núi, xông vào chỉ có thể chết.


"Ngươi có thấy thanh kiếm trên tay nàng ta không?"


Quý Tiết gật đầu, vừa rồi nàng xoay người, từ trong không khí bắt lấy một thanh kiếm, kim quang lấp lánh, không muốn chú ý cũng khó.


"Thanh kiếm kia có chút giống Sáng Thế Chi Kiếm."


"Phụt..." Quý Tiết trực tiếp sặc nước miếng: "Vực chủ... Ngài không nói giỡn?"


Sáng Thế Chi Kiếm đã bị phong ấn vạn năm trước rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện trên tay nàng?


"Ngươi nghĩ lại đi, nàng ta tuổi còn trẻ lại lợi hại như thế, thiên phú nghịch thiên. Nhưng nếu có Sáng Thế Chi Kiếm, ngươi còn cảm thấy nàng ta có thiên phú nghịch thiên không? Còn cảm thấy những chuyện nàng ta không tin được sao?"


"Nhưng mà... sao Sáng Thế Chi Kiếm lại chọn một tiểu nha đầu làm khế ước giả?" Quý Tiết khó hiểu.


Quý Bạch dùng một chút: "Khẩu vị Sáng Thế Chi Kiếm độc đáo."


Vẻ mặt Quý Tiết như bị sét đánh ngu người.


Nếu thật sự nói Sáng Thế Chi Kiếm như vậy, thì thật đúng là khẩu vị độc đáo.


Không thèm chọn một hán tử mà cố tình lại chọn một tiểu muội muội.


Lúc bọn họ còn đang thảo luận, xe ngựa của Vu Hoan đã đến cửa núi, xe ngựa thông suốt một đường vào núi.


Quý Bạch: "..."


Quý Tiết: "..."


Đường núi uốn lượn, xe ngựa di chuyển thật sự không được thuận tiện, khi đến một nửa, Vu Hoan liền từ bỏ xe ngựa.


Phong Lang ôm Loan Minh, Quý Bạch ôm Nam Chi, ngoại trừ Quý Tiết thì người còn lại đều ở lại tại chỗ.


"Bách Lý cô nương, vừa rồi Ngài làm sao tiến vào được vậy?" Quý Tiết thật sự là tò mò.


Sao cái gì nàng cũng chưa làm mà bọn họ đã vào được rồi?


Chẳng lẽ là đại trận bảo vệ ngọn núi có vấn đề?


"Đi vào thôi chứ sao! Không lẽ ta còn có thể bay?" Vu Hoan trào phúng liếc xéo Quý Tiết một cái.


Quý Tiết đổ mồ hôi lạnh, thôi đi, hắn vẫn nên không nói chuyện là tốt nhất.


Tốc độ của Quý Tiết nhanh hơn, đi đến phía sau Quý Bạch.


Ánh mắt Phong Lang dừng ở trên người Nam Chi được Quý Bạch ôm: "Đó chính là Nam Chi?"


"Ngươi cũng biết?" Nam Chi này nổi tiếng bao nhiêu thế?


Phong Lang: "Có một đoạn thời gain, tên của nàng ta truyền khắp toàn bộ đại lục, sau đó Quý Bạch ra mặt lên tiếng cảnh cáo nếu ai dám đánh chủ ý lên nàng ta, thì sẽ là kẻ thù của toàn bộ Linh Võ Vực. Đừng nhìn Linh Võ Vực lộn xộn như vậy mà lầm, trên thực tế trong bốn khu vực thì nó có thực lực cường đại nhất. Bởi vậy những người khác mới từ bỏ những tâm tư nho nhỏ đó."


Vu Hoan líu lưỡi, vẻ mặt cảm thán: "Không nhìn được nha, Quý Bạch này lại là người si tình như vậy."


Phong Lang khẽ lắc đầu: "Si tình thì có ích lợi gì, người ta cơ bản không thích hắn."


Vu Hoan chớp mắt, nam nhân tốt như vậy, sao lại không thích?