Linh Quỳnh không vui: "Vậy hắn phải ở lại chỗ này?"
"....Ừ, không thể để cậu ta ra ngoài với bộ dạng này." Thịnh Minh Tuế nói: "Hắn sẽ phạm tội."
Trình Tiểu Ẩn này ngoại trừ dính hắn, ở bên ngoài hay làm bậy, là một người không có ý thức gì về pháp luật.
Thả hắn ra ngoài, chờ đến lúc Trình Kính Không tỉnh lại, có thể là bản thân đang ở trong phòng giam.
"Tuế Tuế, Tuế Tuế, tôi có thể mặc cái này được không?"
Không biết từ lúc nào Trình Tiêu Ẩn đã chạy ra khỏi phòng ngủ, cầm một chiếc qυầи ɭóŧ của Thịnh Minh Tuế, vẻ mặt vui vẻ.
"Không thể!"
Thịnh Minh Tuế nhanh chóng giật đồ lại: "Tôi lấy cho cậu cái mới."
Trình Tiểu Ẩn muốn bước vào phòng ngủ của Thịnh Minh Tuế, lại bị hắn ngăn ở bên ngoài.
Thịnh Minh Tuế cầm cái mới đưa cho hắn.
Trình Tiểu Ẩn: "Tuế Tuế, tôi thấy trong tủ quần áo của cậu có quần áo của con gái, cậu có bạn gái sao?"
"Không có."
"Vậy vì sao cậu có quần áo của con gái?"
"Cần linh cảm để vẽ tranh."
"Thật ư?"
Trình Tiểu Ẩn gãi gãi đầu, không biết có tin tưởng hay không, nhưng hắn không hỏi.
"Tôi cảm giác hắn thích anh." Linh Quỳnh ôm cánh tay, đứng một bên.
"...." Ánh mắt Thịnh Minh Tuế liếc cô: "Đừng có nói lung tung."
"Trực giác của tôi rất chuẩn." Chẳng hiểu tại sao lại có thêm một tình địch, tức chết ba ba!
"....."
Người làm nghệ thuật luôn có cái nhìn thoáng hơn với những thứ mới mẻ.
Nhưng mà....
Thịnh Minh Tuế cảm thấy Trình Tiểu Ẩn có tính cách của một đứa trẻ, chắc là không đến mức....
Trình Tiểu Ẩn muốn ngủ ở phòng ngủ, bị Thịnh Minh Tuế tàn nhẫn sắp xếp cho ra ngoài phòng khách.
"Tuế Tuế, tôi không thể ngủ cùng với cậu sao?"
Vẻ mặt Thịnh Minh Tuế là 'Tôi muốn tốt cho cậu': "Anh trai cậu biết sẽ đánh chết cậu."
"Hừ, hắn đánh không lại." Trình Tiểu Ẩn không có một chút sợ sệt nào.
"....."
Thịnh Minh Tuế dùng chìa khóa khóa cửa lại: "Nếu cửa này bị phá, tôi sẽ tức giận, hiểu không?"
Trình Tiểu Ẩn lập tức hứa hẹn: "Tôi sẽ không để Tuế Tuế tức giận."
"Vậy cậu ngủ ngon."
Thịnh Minh Tuế vẫn không yên tâm lắm, nhìn hắn vài cái, cuối cùng mới quay về phòng.
Hắn vừa bước vào cửa, giọng nói của Linh Quỳnh đã vang lên: "Ca ca, tôi không thể ngủ cùng với anh sao?"
".... Không phải từ trước đến nay đều ngủ với tôi sao?"
"Cho nên ca ca thích tôi hơn?"
"....."
Hắn lại không thích Trình Tiểu Ẩn, sao có thể đến gần....
Trong mắt hắn và Trình Kính Không, Trình Tiểu Ẩn chính là một đứa em trai cần được trông giữ.
Linh Quỳnh ngồi xếp bằng trên chăn: "Hắn đã như vậy bao lâu rồi?"
"Ngắn thì buổi sáng ngày mai là ổn thôi, dài thì một tuần.'
Đây là kỷ lục dài nhất của Trình Tiểu Ẩn.
.....
Linh Quỳnh nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, bay ra từ trong phòng, đúng lúc nhìn thấy Trình Tiểu Ẩn chưa ngủ, đang ném đồ gì đó của Thịnh Minh Tuế trong phòng khách.
Lúc là Trình Kính Không thì luôn đặc biệt ngay ngắn, nhưng mà Trình Tiểu Ẩn thì không, lộn xộn như cái chuồng gà.
Cũng nhờ khuôn mặt rất đẹp trai của hắn, nếu không thì đây là hình tượng một người đàn ông vạm vỡ đang khẩy chân.
Trình Tiểu Ẩn giày vò qua lại một lúc, cảm thấy không còn thú vị, ngồi phịch lên ghế sô pha.
Một lúc sau, hắn ngồi xuống, rón ra rón rén đi đến ngoài cửa phòng Thịnh Minh Tuế, dựa sát cửa nghe tiếng động ở bên trong.
Linh Quỳnh còn tưởng hắn muốn đi vào làm gì, kết quả sau khi hắn nghe một lúc, thấy không có tiếng động gì, lập tức chạy ra ngoài cửa chính.
Trình Tiểu Ẩn mở cửa hai ba lần thì giữ cửa chuẩn bị mở cửa, chuồn ra ngoài.
Linh Quỳnh: "....."
Linh Quỳnh lập tức quay về phòng gọi Thịnh Minh Tuế dậy: "Ca ca, Trình Tiểu Ẩn sắp trốn."
"......"
Thịnh Minh Tuế bắt được người ngay dưới lầu.
"Tuế Tuế, tôi đói." Trình Tiểu Ẩn ôm bụng: "Tôi muốn ăn bữa khuya."
"Tôi làm cho cậu."
"...."
Trình Tiểu Ẩn ủ rũ quay về.
Thịnh Minh Tuế hỏi hắn còn đói không, Trình Tiểu Ẩn lắc đầu: "Không đói nữa!"
Cả đêm Trình Tiểu Ẩn lén đi ba lần, một lần cuối cùng Thịnh Minh Tuế bắt hắn lên ban công.
Vậy mà hắn lại muốn nhảy xuống từ ban công bên kia.
Lá gan cũng đủ lớn!
Trình Tiểu Ẩn ngồi dưới đất khóc lóc om sòm: "Tuế Tuế, có phải cậu theo dõi tôi không!"
"Tôi không có."
"Vậy sao lần nào cậu cũng bắt được tôi!"
"....."
Bởi vì có người nhìn thấy cậu.
"Cậu đừng quậy nữa, nếu anh trai cậu biết thì sẽ rất nghiêm trọng."
Nói như nào Trình Tiểu Ẩn cũng không nghe.
Đột nhiên Thịnh Minh Tuế nâng tay lên, đập vào gáy Trình Tiểu Ẩn.
Trình Tiểu Ẩn chớp mắt, ôm đùi Thịnh Minh Tuế, hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Vũ...."
"Anh có thể xam hắn làm loạn mãi được à?"
"....."
Hai người đều không bớt lo.
Thịnh Minh Tuế muốn ôm Trình Tiểu Ẩn quay về phòng khách, bị Linh Quỳnh ngăn lại: "Ca ca không được ôm hắn."
"???"
Vậy phải xách hắn vào như thế nào?
Cuối cùng Trình Tiểu Ẩn bị kéo vào.
Ngày hôm sau người tỉnh lại là Trình Kính Không.
Chuyện đầu tiên Trình Kính Không thức dậy chính là kiểm tra cơ thể mình, sau đó hỏi Thịnh Minh Tuế: "Hắn có nói gì kỳ quái không?"
"Không có."
"Vậy là tốt rồi."
Trình Kính Không sợ Trình Tiểu Ẩn ngóc đầu dậy, nhanh chóng chạy như mông bị lửa đốt.
Thịnh Minh Tuế lắc đầu, đi vào trong phòng vẽ tranh.
Bước vào phòng vẽ tranh lại phát hiện trên giá vẽ có thêm một bức tranh.
"Tiểu Vũ, đây là tranh của cô?"
Trên giá vẽ là một đôi tay đang cầm trái tim, vô cùng giống thật, giống như có thể cảm nhận được nó đang đập đều.
"Không phải. Lần thứ hai tôi ra, thấy Trình Tiểu Ẩn ở cửa phòng vẽ tranh."
Chẳng qua lúc đó hắn chưa làm cái gì cả, cô nghĩ hắn chỉ đứng ở chỗ đó, sẽ không đi vào xem.
Thịnh Minh Tuế mím môi dưới, gỡ bức tranh xuống.
"Ca ca, tôi đã nói với anh rồi, hắn thích anh, anh còn không tin."
Trình Kính Không chạy nhanh như vậy, chắc chắn hắn cũng biết.
"....."
Thịnh Minh Tuổi lướt qua chủ đề này, bắt đầu vẽ tranh.
Buổi chiều Linh Quỳnh rút được một thẻ.
[Bàn tay của quỷ.]
Trên bầu trời mênh mông của thành phố, có một đôi bàn tay to đang bao phủ lại, người phía dưới thành phố không hề phát hiện được.
Đôi bàn tay này là bàn tay của quỷ?
Đây là muốn gϊếŧ hết người ở thành phố sao?
Chơi lớn như vậy?
"Tiểu Vũ, tôi phải ra ngoài một chuyến."
"Đi chỗ nào?"
"Bệnh viện chỗ thầy tôi nằm."
Khoảng thời gian này thầy của Thịnh Minh Tuế ra nước ngoài, vừa quay về, đã bị xe đụng bị thương.
Hôm nay lúc đi qua đường, thắng xe của chiếc xe đó bị hỏng, đụng vào thầy.
Nhưng mà không có chuyện gì đáng ngại, chỉ là chân bị thương, có thể phải dưỡng thương một thời gian.
"Bà gọi Tiểu Tuế đến làm gì?" Thầy giáo vô cùng bất đắc dĩ: "Lại không có chuyện gì lớn."
"Không phải do tôi lo lắng cho ông sao?" Vợ thầy nói.
Thầy giáo cũng không có ý trách móc vợ: "Tôi cũng không có chuyện gì, hôm nay ra viện đi."
Vợ thầy nháy mắt với Thịnh Minh Tuế.
Lão già chết tiệt này vừa tỉnh lại đã muốn xuất viện.
Bà cũng không còn cách nào khác, mới gọi cho Thịnh Minh Tuế.
Nếu để bà nói chắc chắn sẽ không có tác dụng gì, nhưng nếu để Tiểu Tuế khuyên nói không chừng sẽ được.
"Thầy, chuyện này không thể sơ suất được." Thịnh Minh Tuế nói: "Cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, nếu không mai sau sẽ để lại di chứng."
"Ai da, nào mà có nhiều chuyện như vậy." Thầy phất tay: "Bệnh viện này có nhiều mùi quá, dưỡng bệnh ở nhà cũng không khác gì."
"Thầy, ở lại thêm hai ngày đi, chờ bác sĩ xác định không có chuyện gì, chúng ta liền ra viện."
Vợ thầy cũng nói: "Đúng vậy ông nó à, ông cũng đừng có làm loạn mãi, nếu có di chứng gì, về sau tôi mặc kệ ông."
Thầy giáo chìa tay chỉ bọn họ, cuối cùng bất đắc dĩ buông xuống.
"Thật là rắc rối mà, được, được!"