Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không biết đáp trả thế nào trước thái độ vừa kiêu căng lại như đúng rồi của thầy y tế. Ninh Thư dán băng gạc trên trán xong là đi ngay, thế nhưng thầy y tế thì nhìn cô thêm mấy lần, nhìn đến khi dáng cô khuất tầm mắt.
Ninh Thư về tới lớp theo ký ức của nguyên chủ. Thú thật lúc nhìn thấy lớp học Ninh Thư có hơi xúc động, bởi từ sau năm mười lăm tuổi cô đều chết dí ở bệnh viện, không bước chân vào lớp nữa. Thế nhưng chút hồi hộp kia bị quét sạch ngay lập tức khi Ninh Thư định vào lớp bị giáo viên đeo kính chặn ở cửa.
Cô Lương tuyên bố thẳng thừng: "Lâm Giai Giai trốn học vào muộn không lý do, ra ngoài cửa đứng không cần học tiết này nữa." Đôi mắt sau hai mảnh chai tỏ ra khinh thường, "Khỏi làm phiền đến việc học của các bạn khác."
Ninh Thư khó chịu nhưng cũng biết trứng chọi đá nên ngoan ngoãn đứng ngoài cửa. Cô Lương hừ một tiếng điển hình cho phụ nữ trung niên đanh đá, khác với giáo viên trong tưởng tượng của cô.
ICE là học viện quý tộc, địa vị giáo viên không cao bằng học sinh. Không những thế, còn có những học sinh có thân phận mà giáo viên không dây vào nổi.
Hiện giờ cô đang là người bị mọi người bắt nạt ở ICE, đương nhiên cô Lương cũng tranh thủ bỏ đá xuống giếng. Có vậy mới lấy lòng được vương tử như thần sống trong trường này chứ.
Trong trí nhớ của Lâm Giai Giai, ngày trước cả trường đều bắt nạt Lăng Tuyết, lúc ấy cô Lương cũng hạnh hoẹ Lăng Tuyết suốt. Cơ mà sau khi Lăng Tuyết trở mình, cô Lương lập tức lật mặt lấy lòng Lăng Tuyết ngay.
Đúng là gió chiều nào xoay chiều nấy!
Ninh Thư đứng ngoài hành lang nghe tiếng huýt sáo chế nhạo vọng ra từ trong lớp, một vài đứa còn rướn người ra khinh khỉnh cô.
Ninh Thư: ...
Rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì để những người này hận cô ấy như thể có thù giết cha thế này. Lục lọi ký ức thì cô ấy chỉ thích gây sự với Lăng Tuyết thôi chứ cũng không tìm ra chuyện gì quá đáng hết. Cô ấy gây sự hết chuyện này lại đến chuyện khác, đến khi dừng lại mới nhận ra hình như đã dây vào quá nhiều người rồi.
Ninh Thư im lặng trước những cái chỉ trỏ. Thế giới này xoay xung quanh vai chính và Lăng Tuyết là vai chính tuyệt đối ở thế giới này. Chỉ cần Lăng Tuyết chỉ ngón tay là a lê hấp sẽ có vô số người mất trí sùng bái Lăng Tuyết xua đuổi cô. Đây là điều khiển, chứ không phải quyến rũ gì hết.
Thế giới này sẽ ra sao đây?
Ninh Thư cảm thấy mình nhiều chuyện quá, thân mình còn chưa lo xong lại nghĩ cho cả nhân loại, thương cho cả thế giới.
Đứng lâu bị đau chân nên Ninh Thư đứng bằng một chân rồi lúc lúc lại đổi chân kia. Cố chịu đến khi chuông hết giờ vang lên, chào đón cô là một đám người ùa ra vây xung quanh.
An Dung là người giật tóc đập đầu cô vào tường trong WC, cô ta nhai kẹo cao su hất cằm nhấc mí mắt giễu cợt miệt thị Ninh Thư, "Ồ, không ngờ mày còn dám vào học đấy, vậy tức là chưa có bị vỡ đầu nhỉ."
Ninh Thư bỗng run rẩy, cơ thể sợ người này! Cốt truyện viết cô gái tên An Dung nhận làm tay đánh hộ Lăng Tuyết, đánh nguyên chủ ghê lắm, ngày nào cũng lôi ra đánh cho nhừ tử.
Cô vừa cay vừa sợ, nếu Lăng Tuyết là người nguyên chủ hận nhất vậy cũng chẳng thiếu căm thù dành cho cô gái tên An Dung. Ai bảo toàn là An Dung cầm đầu thực hiện rất nhiều việc chứ.
"Vương tử Lãnh Ngạo đến kìa, vương tử Lãnh Ngạo đến kìa..."
Nữ sinh xung quanh hét chói tai, nữ sinh dạt sang hai bên hành lang nhường lối đi giữa cho ba anh vương tử thẳng tiến đến chỗ Ninh Thư.
Ninh Thư đánh giá người đi đầu, dáng người cao ráo, mặt lạnh nhưng là lạnh lùng còn non. Tổng kết là một cậu bạn đẹp trai, mặt lạnh, cao sang, quyền quý, ương bướng và kiêu ngạo. Trống ngực Ninh Thư đập thình thịch, mặt mũi đỏ hết cả lên. Ninh Thư bất lực, tất cả đều là phản ứng của cơ thể, không liên quan đến cô.
An Dung vốn đang hống hách nhưng nhìn thấy ba vương tử cũng trở nên e thẹn, không còn vẻ hách dịch, biến thành một người hoàn toàn khác. Các em gái xung quanh không đỏ mặt cũng rụt rè, không niềm nở cũng tỏ ra xinh đẹp, tóm lại là muôn màu muôn vẻ trước mặt ba vương tử.
Nội tâm Ninh Thư trào ngược cơn phẫn nộ, tất cả đều là cáo già, là hồ ly tinh. Ninh Thư sầm mặt, nguyên chủ thích Lãnh Ngạo đấy, dâng linh hồn để thay đổi số phận cũng không quên phải cứu vớt Lãnh Ngạo khỏi đầm lầy quyến rũ Lăng Tuyết cơ mà.
"Lãnh Ngạo qua tìm Lăng Tuyết phải không, Lăng Tuyết ở trong lớp, tớ vào gọi hộ cậu nhé." An Dung nói nhỏ nhẹ rồi chạy nhanh vào lớp gọi Lăng Tuyết ra.
Quên không kể, nguyên chủ và Lăng Tuyết là bạn cùng lớp, đúng là nghiệt duyên mà.
Lăng Tuyết đã biết tình huống bên ngoài từ trước rồi. Lăng Tuyết không thích việc ra ngoài kia gặp một đám người bình thường, nhưng vẫn nhớ ba thằng nhóc con có thể giúp cô ta giải quyết một vài phiền phức, giúp cô ta được thoải mái ở trường.
Vương tử Lãnh Ngạo chỉ nói một câu là chèn ép được một người, quyền lực được sử dụng như vậy đấy, tiện thôi rồi.
Lắm lúc Lăng Tuyết cũng bực bội chứ, thế nhưng nữ sinh cả trường đều thích vương tử và cũng thích cả mình. Dù Lăng Tuyết là người tu chân nhưng cũng là phụ nữ, và lòng hám hư vinh từ cô gái khác còn cao hơn nhiều.
Lăng Tuyết vui vẻ ra ngoài lớp, vừa cười mỉm vừa vuốt lại mái tóc. Những người nhìn Lăng Tuyết cười đều cảm thấy đê mê trong hương cánh hoa phiêu đãng rơi xuống từ không trung.
Ninh Thư thầm đánh giá Lăng Tuyết, đúng là người đẹp tuyệt trần có khác, ngũ quan hài hòa xinh đẹp, kiêu ngạo hút hồn người khác.
Ngay cả Ninh Thư cũng muốn thân thiết với Lăng Tuyết, có xúc động muốn lại gần cô ta, như thể đối phương là người thân nhất, là người mình yêu thương nhất vậy. Ninh Thư hoảng sợ, chuyện gì thế này, hào quang vai chính lớn quá!
Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư suy nghĩ nghiêm túc, cô đoán có lẽ là do linh khí.
Lăng Tuyết là người tu chân hấp thụ linh khí đất trời, mà linh khí lại là thứ cơ thể muốn có nhất. Cơ thể nào cũng khao khát linh khí theo bản năng, bởi vậy đã tạo ra cảm giác muốn gần gũi với Lăng Tuyết.
Ninh Thư nhận ra nguyên chủ đã chỉ dựa vào tình yêu dành cho Lãnh Ngạo để gắng gượng khao khát linh khí, chống lại hào quang vai chính.
Lăng Tuyết đảo mắt qua những cái nhìn say đắm, cả Lãnh Ngạo lạnh lùng đẹp trai cũng ngây người mà vô cùng đắc chí. Không uổng công cô dùng một lượng lớn linh khí cải tạo cơ thể này.
Phụ nữ bị gò bó đủ đường ở thế giới tu chân trước kia. Đa số phụ nữ đều trở thành lô đỉnh, sống nhờ vào đàn ông chứ chẳng có mấy nữ tu sĩ có thể vực dậy bằng chính năng lực của mình. Còn ở nơi đây thì khác, lũ đàn ông này đều không thể nào khống chế được bản thân trước sự cuốn hút của cô.