Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Anh ta có số em lúc nào, còn thêm WeChat?" Đường Tranh xoay điện thoại, nghiêm túc hỏi.
Đường Quả trông mong nhìn Đường Tranh, "Vừa nãy trong tiệc rượu á. Anh nói anh ấy người tốt, em thấy cho anh ấy số cũng được mà? Dù sao cũng là anh nói anh ấy là người tốt."
"Nếu anh không thích, vậy em xóa luôn."
Đường Quả giật điện thoại lại, nhanh chóng xóa WeChat của Lâm Dật Thỉ, cũng xóa luôn số gã ra khỏi danh bạ.
Bên kia Lâm Dật Thỉ vừa mới nhắn một câu "Em muốn đi đâu chơi?" thì phát hiện ra đằng sau có một loạt dấu chấm than màu đỏ, đỉnh đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.
Đang tốt đẹp thế mà, sao lại xóa?
Hay là... xóa nhầm?
Đường Tranh sửng sốt, không nghĩ là Đường Quả lại dứt khoát như thế. Bỗng dưng, anh cảm thấy khô lời.
"Anh không thích thì em cũng không thích. Anh không thích người nào em sẽ càng không thích người đó. Nếu như anh không thích em đi chơi với anh ấy, em sẽ không đi."
Thanh âm ngọt ngào mềm mềm lặng lẽ xẹt qua trái tim của Đường Tranh.
Rất nhanh, anh tỉnh táo lại, ánh mắt phức tạp, "Tiểu Quả muốn đi chơi với anh ta?"
"Sao anh lại hỏi thế?"
Đường Tranh thở ra một hơi, "Nếu như Tiểu Quả thích chơi với anh ta thì anh không cản."
Mục đích ban đầu của anh là để Đường Quả thích người khác.
Một hồi lâu sau, cả hai không nói gì, Đường Tranh có chút không chịu được.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái cúi thấp đầu xuống, bộ dáng buồn buồn. Không hiểu sao lòng anh lại cảm thấy không thoải mái.
"Sao thế?"
"Không phải anh nói anh ấy rất tốt sao?" Cô ngẩng đầu lên, mê man, luống cuống, "Không phải là anh thích anh ấy sao? Vì sao lại hỏi em có muốn đi chơi với anh ấy không?"
Cô khó hiểu cau mày, "Chẳng lẽ em hiểu sai ý anh, thực ra anh không thích anh ấy?"
Biểu hiện của cô khiến tim Đường Tranh gợn sóng.
Gương mặt xinh đẹp kia chỉ lộ ra vẻ tự trách, "Em ngu quá, vậy mà không hiểu ra ý anh. Anh khen ai không nhất định là đang khen thật, có thể là khen để cà khịa thôi."
Đường Tranh bị Đường Quả bổ não đến kinh ngạc: "..."
"Anh, lần sau em sẽ chú ý hơn." Đường Quả ngẩng đầu, bộ dáng nghiêm túc, "Lần sau em sẽ không chỉ hiểu lời của anh theo nghĩa đen nữa."
Đường Tranh: "..."
Hệ thống: [Ahahahahahaha... Kí chủ, cô nghiêm túc đấy hả?]
Ông bà Đường đi du lịch nước ngoài để cho hai con có cơ hội ở một mình với nhau, nhưng mà họ lại không ngờ rằng, nhân lúc họ đi nghỉ, Đường Tranh lại khuyến khích Đường Quả thích người khác.
Lúc họ trở về thì Đường Quả một lòng thích Lâm Dật Thỉ. Hết cách, họ chỉ có thể chấp nhận.
Hệ thống rất muốn Đường Quả nhả ra cái gì đó, nhưng mà tâm tình cô dường như đang rất tốt, ngủ luôn.
Đường Tranh bên cạnh thì không giống, buổi tối về nhà cũng không chợp mắt được.
Đường Tranh có chỉ số IQ cao, đương nhiên hiểu rõ là biểu hiện của Đường Quả là có hảo cảm với anh, thậm chỉ là vì anh mà quyết định thích hay không thích một người.
Cái này thì khỏi nói, đi ngược với mục đích của anh rồi.
...
Sáng hôm sau, Đường Quả ngay lập tức cảm giác được một Đường Tranh lạnh nhạt, giống như hai người là người xa lạ.
[Kí chủ, hình như Đường Tranh không có ý định quay đầu là bờ.]
Đường Quả ăn sáng, đột nhiên di động trên bàn ăn kêu lên.
Cô liếc mắt, nghe máy.