(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 64




Lãnh Duệ nhìn cân điện tử, con số trên cân vẫn như cũ không thay đổi. Gương mặt hắn bày tỏ sự khó chịu ra mặt, hắn lạnh lùng nói.

"Tôi nghĩ mình hẳn nên tìm cho em một chuyên gia dinh dưỡng mới."

Đường Quả thấy vậy vội vàng xin tha: "Lãnh Duệ, em xin ngài. Đây đã là người thứ bảy rồi, ngài có thể không yêu cầu đổi người nữa được không? Nếu ngài tiếp tục làm vậy, em sẽ không thể ăn ngon.

"Công việc của bọn họ là chịu trách nhiệm cho những bữa ăn của em, nếu anh mà đổi một lần nữa, em sẽ thấy có lỗi lắm."

"Em nên biết tôi muốn làm những điều tốt nhất cho em, nếu trong tương lai cân nặng của em không có sự thay đổi, thì..."

"Được rồi, được rồi em biết ngài quan tâm em rồi. Bây giờ chúng ta có thể đi trung tâm thương mại được chưa?"

Hôm nay Đường Quả vẫn như cũ rất nhiệt tình. Nhưng hắn biết, hiện tại em ấy đang muốn cuốn lấy mình, nhưng lí trí lại không cho phép. Vậy nên cô gái nhỏ luôn cố gắng giữ mình, cố giữ khoảng cách để không chạm vào hắn.

Mặc dù không phản đối sự nhiệt tình, nhưng mọi giác quan lúc này đang chống lại hắn. Đúng vậy, hắn kháng cự, ngăn bản thân không tiếp xúc trực tiếp với Đường Quả. Hắn thống hận phản ứng của chính mình, cho dù nó là bản năng.

Hắn muốn được chạm vào Đường Quả, muốn xoa xoa gương mặt nhỏ để an ủi, nhưng lại càng sợ con thú bên trong hắn sẽ làm tổn thương cô. Nhìn cái cổ non mịn, trắng trẻo kia, thứ mà ngày trước hắn từng vuốt ve. Lãnh Duệ vừa muốn chạm vào nó, vừa sợ bản năng sẽ hủy diệt, bẻ gãy nó.

"Đã lâu không có cho chọn quần áo cho ngài. Hôm nay, em sẽ giúp ngài chọn thật nhiều bộ. Dẫu sao cơ hội tuyệt vời như hôm nay không nhiều lắm."

Đường Quả nhỏ giọng lầm bầm. Tuy rằng đang chọn lựa quần áo, nhưng cô ấy thậm chí còn không có dùng tay để chạm vào.

Chỉ thông qua ánh mắt. Khi nhìn trúng bất cứ bộ nào, đều nhờ nhân viên bán hàng gỡ xuống, sau đó giục Lãnh Duệ đi thử.

Liên tục cứ môt bộ rồi lại đến một bộ. Bất cứ bộ trang phục nào khoác trên người kim chủ cũng đều tuyệt đẹp. Sự vui sướng lan rõ trên gương mặt nhỏ, cô ấy mỉm cười đầy hạnh phúc, cũng không quên dành cho kim chủ những lời khen.

"Bộ này thật đẹp."

"Cái này cũng không tồi."

"Lãnh Duệ, em phát hiện ra ngài chính là một cái móc treo quần áo. Tại sao bất cứ bộ trang phục nào ngài mặc lên cũng đẹp như vậy."

"Trời ạ, ngài có muốn đổi nghề không? Có hứng thú đi làm người mẫu không? Em chắc chắn với dáng người của ngài sẽ vượt xa tất cả những kẻ trong nghề."

"Thôi bỏ đi, em biết rồi. Em biết ngài là một đại lão bản cao cao thượng thượng. Công việc của ngài đang tốt như thế, sao có thể bỏ đi làm người mẫu cơ chứ."

Lãnh Duệ nhìn sang bên cạnh, cái đồng đồ hắn thử nay đã chất thành núi nhỏ."

"Đủ rồi."

Nhiều đồ như, cả mấy năm sau có thể hắn còn chưa mặc hết.

"Em nghĩ ngài vẫn nên chọn nhiều nhiều một chút đi."

Đường Quả không màng đến sự phản đối Lãnh Duệ, rời khỏi cửa hàng quần áo sang tiếp địa điểm bên cạnh. Nhìn phong thái tiêu tiền của em ấy kìa. Lãnh Duệ lại nghĩ đến số tiền hắn kiếm được trong nhiều năm vừa qua, tương lai chết cũng không đem theo được, thôi cứ để mặc theo ý em ấy đi. Dù sao tiền hắn kiếm được cũng chỉ để cô tiêu.

"Lãnh Duệ, số lượng đồng hồ của ngài quá ít. Để em giúp ngài chọn thêm một cái nhé."

Nói rồi cô lao thẳng vào cửa hàng. Lãnh Duệ theo sau, nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn chọn đồng hồ, nội tâm hắn bình tĩnh trở lại. Mặc dù hắn rất muốn từ chối, muốn từ chối việc đi lại mệt mỏi vô tích sự này, nhưng nhìn gương mặt nhỏ đang vui vẻ cười đầy hào hứng kia, hắn không thể từ chối được. Hắn không muốn phá hư tâm trạng của cô.

Liền thấy rất nhanh Đường Quả đã chọn được một cái, nhờ nhân viên lấy ra xem thử. Đôi bàn tay bé nhỏ vừa định chạm vào, bỗng nhiên vì nhớ ra gì đó mà rụt lại. Sau đó cười như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa cười vừa gọi hắn lại. Hành động nhỏ này khiến nội trái tim Lãnh Duệ nhói một cái.

"Lãnh Duệ, ngài tới thử xem."

Lãnh Duệ đi đến cạnh bên cô gái nọ, một tay cầm đồ, một tay cầm đồng hồ lên đeo thử. Bỗng nhiên, cô gái ấy giơ tay lên định phụ giúp hắn đeo, nhưng lại lùi xuống một bước, điều chỉnh bộ dạng đứng, hai tay chắp lại hồ hởi nhìn hắn thử đồng hồ.

Trong suốt quá trình chọn lựa, Đường Quả chỉ đứng dựa vào quầy bên cạnh, nói không dứt lời. Nụ cười tươi đầy ngọt ngào, đôi mắt to trong trẻo. Bên trong đôi mắt ấy dường như chỉ bóng hình của Lãnh Duệ.

"Vậy chọn cái này đi, ngài thấy thích không?"

Ánh mắt của Lãnh Duệ chuyển từ mặt đồng hồ, ngước lên nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt mình. Nụ cười vẫn như xuất hiện trên gương mặt.

Nụ cười này, làm Lãnh Duệ cảm thấy rất khổ sở.

"Vậy cái này."

Từ đầu đến cuối, em ấy không chạm vào cái đồng hồ dù chỉ một chút. Trong khi bộ dáng lại vui vẻ, chờ mong được sờ qua một chút.

Thậm chí đến lúc đóng gói chiếc đồng hồ lại, cũng không chạm dù chỉ là giấy gói. Từ đầu đến cuối, những món quà đều được trợ lí cùng bảo tiêu cầm hộ. Điều khiến Lãnh Duệ chú ý là hơn cả là suốt cả cuộc đi chơi, trên gương mặt Đường Quả không bao giờ dập tắt nụ cười, nụ cười hồn nhiên trong sáng ấy như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

【 ký chủ, sao phải chơi chiêu như vậy? Sao không thẳng tay giết người luôn đi?】

Chứng kiến từ đầu đến cuối buổi đi chơi này, hệ thống không nhịn được mà bất mãn ra mặt.

【Vì mục đích trả thù mà ép bản thân chơi trò này với Lãnh Duệ, cô không thấy mệt mỏi sao?】

Đường Quả giọng điệu ngả ngớn: "Ngươi sai rồi, ta là thật tâm muốn đối xử tốt với hắn. Vì quan tâm đến hắn, thương hắn nên cam tâm tình nguyện ngươi hiểu không?"

Hệ thống hắc tuyến đầy mặt, tâm ý của cô người bình thường... nhận không nổi."