"Dễ nghe không?"
Đường Quả sau khi hát xong một bài, vui vẻ cười. Cô hướng mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, hưởng thụ biểu tình thả lỏng của hắn.
Đôi tay Đường Quả chống lấy cằm, âm thanh ngọt ngào, nũng nịu chất vấn người nào đó. Vừa nói, cô cũng không quên chớp chớp mắt làm điệu.
"Nhìn bộ dạng hưởng thụ của kim chủ kìa. Xem ra lần này em hát rất êm tai, rất hợp ý ngài có phải không?"
Từ trước đến giờ, mỗi khi Lãnh Duệ nghe Đường Quả hát, hắn sẽ không bao giờ nói, cả người sẽ vô cùng an tĩnh nằm bất động trên ghế sô pha để lắng tai nghe. Một chút biểu cảm cũng không hiện trên gương mặt lạnh lùng kia.
Nhưng nếu là ngày thường, trên người Lãnh Duệ luôn giữ bên mình những áp lực khủng bố, chỉ cần ai bước đến gần sẽ bị khí chất lạnh lùng của hắn doạ đến phát hoảng. Vậy mà giờ đây, cái áp lực đó đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi. Đổi lại là một người đàn ông vô cùng quyến rũ đang dựa đầu vào sô pha nghỉ ngơi.
Có đôi khi, thời điểm nghe những tiếng ca của cô, hắn còn dễ dàng bước vào giấc ngủ. Thậm chí còn là một giấc ngủ dài không mộng mị, đến tận sáng hôm sau.
Thời gian đã qua đi hơn nửa tháng, vậy mà tiếng ca của nữ nhân này vẫn như cũ chưa hề thay đổi. Giọng ca dịu dàng, ngọt ngào này vẫn có ảnh hưởng rất lớn đến hắn. Không hề bị xói mòn theo thời gian như hắn từng nghĩ. Đường Quả, nữ nhân này đúng là vô cùng khác với những người con gái khác đã từng tiếp xúc với hắn.
"Lãnh Duệ, thật ra ngài có thể khích lệ em một hai câu mà."
Đường Quả híp mắt nhìn nhìn người đàn ông đang ngồi. Áo ngủ trắng tinh hơi xộc xệch lộ ra dáng người vô cùng tà mị, quyến rũ. Tiểu Quả kìm không được mà liếm liếm khoé môi.
"Ngài thấy có hứng thú với việc gì ngoài nghe hát không? Dù sao em cũng đã thưởng thức cơ thể ngài rất lâu rồi."
Lãnh Duệ mở mắt ra, liếc mắt nữ nhân không biết xấu hổ đang đứng bên cạnh. Hắn duỗi tay nhéo nhéo cằm nhọn của Đường Quả. Gương mặt nhỏ nhắn, làn da bóng loáng mềm mịn. Càng sờ càng thích không muốn buông tay.
"Mặt dày thật."
Cằm của Đường Quả bị Lãnh Duệ niết đến hồng hồng. Thoạt nhìn qua, hắn quả thật là một người không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng chỉ có Tiểu Quả biết, cái bóp kia không có tí điểm đau đớn nào. Ngược lại còn chọc cô cười khanh khách vô cùng vui vẻ.
"Da mặt không dày, sao ăn được thịt? Ai kêu nô lệ của Lãnh Duệ mặt lại dày đến thế cơ chứ. Lúc nào cũng chỉ muốn đè ngài xuống làm thôi."
Lực tay của Lãnh Duệ tăng thêm vài phần, đáy mắt lộ ra ý cười lạnh, đầy nguy hiểm.
"Muốn biết cá mập sẽ ăn thịt người như thế nào sao?"
"Ngài thật sự bỏ được em sao."
Âm thanh nũng nịu, mềm mại cất lên lập tức khiến nội tâm Lãnh Duệ cứng lại, buông lỏng tay ra, ánh mắt hắn dán chặt trên người Đường Quả.
Nhận được đáp án này của kim chủ, Đường Quả cười tủm tỉm, nói.
"Em biết ngài sẽ luyến tiếc mà"
Nữ nhân này, mặc cho cằm bị niết đến hồng hồng, bỏ qua đau đớn, gương mặt vẫn giữ nguyên ý cười sáng lạn. Một con cáo già lãnh đời như hắn lại không thể hiểu cô gái trước mặt đang có ý gì.
Đường Quả người con gái đầu tiên dám bộc lộ ham muốn với hắn mà không chút che dấu. Đặc biệt là ánh mắt của cô ta, luôn dám chặt lấy hắn, luôn mong muốn đè hắn xuống mà làm. Nếu là những nữ nhân trước, bọn họ không ít thì nhiều nhiều, sẽ luôn tỏ vẻ vô cùng thích hắn. Chỉ muốn ở bên cạnh hắn vì trái tim họ yêu hắn. Tất cả đều sẽ không nói rõ. Coi trọng hắn ở đâu: Có thể là dáng người, đặc biệt là tiền tài, địa vị.
Nhưng cô gái trước mắt này lại khác, cô không quan tâm đến vị trí bà chủ Lãnh, thay vào đó một cô mong muốn, một thứ cô vô cùng thưởng thức đó chính là cơ thể của hắn.
Lãnh Duệ khôi phục bình tĩnh, chỉnh lại áo ngủ cho ngay ngắn, sau đó mới lành lạnh nói.
"Nói đi, chuyện gì."
Cùng nhau sinh sống đã hơn nửa tháng, tính tình của cô ta như thế nào, hắn đương nhiên biết rõ. Ban đầu sẽ lấy tiếng hát của mình, đem đến cho hắn sự vui vẻ. Sau đó nhân cơ hội này để nói yêu cầu của mình. Kịch bản này không biết đã được cô áp dụng bao nhiêu lần rồi.
Lãnh Duệ cũng không có nghĩ việc vạch trần cô. Ngược lại, hắn không ngại cùng nàng chơi cái kịch bản cũ kĩ này.
Đường Quả nhân cơ hội này ngồi bên cạnh Lãnh Duệ, hắn cũng không có ý định ngăn cản cô. Nếu hắn không muốn, chẳng lẽ một người như hắn lại bị một cô gái nhu nhu nhược nhược đè xuống sao.
Nhưng hình như Lãnh Duệ đã quên mất, trước kia hắn ghét bị nữ nhân đến gần đến mức nào.
Đường Quả được một tấc lại muốn tiến một thước, tay nhỏ ôm chặt lấy cánh tay Lãnh Duệ, tựa như con mèo nhỏ tìm đến chủ nhân làm nũng.
"Lãnh Tử Việt giúp Lục Kỳ tìm hai cái giám khảo, bọn họ muốn chơi xấu, muốn nhân trận chung kết để hãm hại em."
Đường Quả còn dùng cằm cọ cọ lên cánh tay Lãnh Duệ, lộ ra một bộ dánh vô cùng đáng thương. Đôi mắt ngập nước nhìn Lãnh Duệ.
"Cô ta chính là ghen ghét với giọng hát của em. Khi thấy em hát giỏi hơn, liền muốn dùng thủ đoạn cướp danh hiệu quán quân của em."
"Nếu em không giành được giải nhất, chưa kể còn bị chơi xấu như vậy... Cả tinh thần cùng thể xác sẽ bị đả kích lớn, thậm chí còn để lại di chứng, chướng ngại này sẽ khiến em cả đời không bao giờ muốn ca hát nữa."
Lãnh Duệ khóe miệng run một chút, cả đời này hắn không ngờ có thể gặp qua một người không biết xấu hổ đến vậy.
Hệ thống: 【 Đồng cảm. 】
Ký chủ yêu cầu đừng tự tìm đường chết.